Doãn Tư Thần theo bản năng quay đầu nhìn Cố Hề Hề, chỉ thấy cô cứng đờ cả người, sắc mặt tái nhợt, môi cắn chặt, nước mắt không khống chế được nữa, trong nháy mắt vỡ òa.
"Món quà.. Thì ra, đêm đó thật sự là do cô sắp đặt.." Cố Hề Hề không ngừng run rẩy, đáy mắt lóe lên sự hụt hẫng, tuyệt vọng.
Thấy Cố Hề Hề như thế, lòng Doãn Tư Thần như bị kim châm, mơ hồ đau xót.
Đáng chết! Sao lại biến thành như vậy!
"Tư Thần, anh nhìn em đi, anh không thể kết hôn với một món quà, em mới là người xứng đáng kết hôn với anh." Lâm Tiểu Nhã không ngừng lặp lại những lời này: "Giờ em đã trở lại, chúng ta quay lại với nhau được không? Anh ly dị cô ta đi, chúng ta kết hôn, em có thể sinh con cho anh, muốn sinh mấy đứa liền sinh."
Cố Hề Hề từ sau lưng Doãn Tư Thần chậm rãi đi tới, khó tin đứng trước mặt Lâm Tiểu Nhã, thanh âm run rẩy muốn xác nhận một lần nữa: "Tiểu Nhã, cô nói cho tôi, tại sao? Tại sao phải làm thế?"
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Không phải chúng ta là bạn thân nhất sao? Không phải chúng ta là bạn từ nhỏ đến lớn sao? Tại sao phải sắp đặt hại tôi?
Lâm Tiểu Nhã vừa nghiêng đầu nhìn Cố Hề Hề, trong mắt không giấu biểu tình chán ghét.
Khi tầm mắt Lâm Tiểu Nhã rơi vào dây chuyền trên cổ Cố Hề Hề, nhất thời điên cuồng, đó là dây chuyền cô ta yêu thích.
Tại sao lại ở trên người Cố Hề Hề?
Lâm Tiểu Nhã nhìn chằm chằm dây chuyền rất lâu, tại sao, tại sao tất cả những gì cô ta thích Cố Hề Hề đều cướp đi?
"Tại sao? Cô hỏi tôi tại sao?" Lâm Tiểu Nhã cắn răng nghiến lợi nhìn Cố Hề Hề rống to lên: "Nhiều năm qua, tôi chịu cô đủ rồi! Tôi chịu đủ ánh mắt thương hại cô nhìn tôi rồi!"
Ánh mắt thương hại? Không có! Cho tới giờ cô chưa từng có!
Cố Hề Hề không ngừng lắc đầu, nước mặt chảy xuống, cô cảm thấy lòng mình đau đớn, đau đến mức cô cảm thấy đầu ngón tay cũng không khống chế được run rẩy.
"Cố Hề Hề, không phải cô lúc nào cũng thuần khiết ngây thơ trong sạch sao? Cô cao cao tại thượng như thế?" Lâm Tiểu Nhã ác độc giễu cợt Cố Hề Hề: "Nhưng vậy thì thế nào? Hiện tại cô vẫn như cũ, cô không là gì cả."
"Lâm Tiểu Nhã, chuyện năm đó, tôi thật xin lỗi. Nhưng tới nay tôi chưa từng nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại. Tôi vẫn luôn coi cậu là bạn tốt nhất, tất cả tâm sự đều chia sẻ cùng nhau." Cố Hề Hề run rẩy nói: "Tôi từng cho là dù toàn thế giới vứt bỏ tôi, duy nhất chỉ có cậu sẽ không."
"Đủ rồi, đừng nói nữa! Cố Hề Hề, cô không chán ghét, nhưng tôi chán ghét. Người như cô nhất định sẽ bị toàn thế giới vứt bỏ. Từ một khắc cô ra đời đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ. Cho dù cô được Cố gia nhặt về nuôi cũng bị vứt bỏ như cũ. Triệu Trạch Cương ban đầu nói yêu cô biết bao nhiêu, không phải vẫn vứt bỏ cô đó sao. Bởi vì cô là thứ khiến người khác chán ghét." Lâm Tiểu Nhã điên cuồng hét, muốn xông qua hung hăng động thủ với Cố Hề Hề thì bị Doãn Tư Thần ngăn lại.
Doãn Tư Thần nhìn cô gái nhỏ đáng thương đó, con tim anh đau đớn hơn.
Cũng tốt, nếu hôm nay đã xảy ra, vậy thì hoàn toàn nói rõ tất cả đi.
Cố Hề Hề nghe Lâm Tiểu Nhã hét, thân thể lảo đảo, lập tức vịn vào bàn, nhờ vậy mới không ngã xuống.
Tóc rối bời, nước mắt giàn giụa đầy mặt. Cố Hề Hề biết dáng vẻ mình hiện tại rất chật vật. Lúc bị Triệu Trạch Cương vứt bỏ, cô cũng không chật vật như thế.
Hôm nay e là cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô ở lại còn có ý nghĩa gì. Cố Hề Hề vịn bàn lảo đảo đi ra ngoài.
Vào giờ phút này, cô chỉ muốn chạy khỏi nơi này, thoát khỏi sự thật đáng sợ này.
"Cố Hề Hề, đừng giả bộ. Hiện tại cô rất đắc ý phải không? Cô cướp bạn trai tôi, mang thai đứa bé, trở thành vợ của anh ấy. Cố Hề Hề, cô trả lại bạn trai cho tôi." Sau lưng truyền đến tiếng rống của Lâm Tiểu Nhã: "Tình cảm nhiều năm qua, hai chúng ta chấm dứt."
Cố Hề Hề chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, chỉ có thể lảo đảo ra ngoài bằng cảm giác. Nhưng khi cô đứng ở khu làm việc tinh mỹ trang hoàng, trong nháy mắt mờ mịt.
Cô có thể đi nơi nào đây? Cô có thể đi đâu chứ?
Thiên hạ lớn, cũng không có chỗ cho cô dung thân. Thậm chí ngay cả tìm một chỗ khóc cũng xa xỉ như vậy.
Cố Hề Hề lảo đảo vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu bắt đầu khóc lớn.
Chấm dứt? Hay lắm! Tình cảm nhiều năm của chúng ta cứ thế mà chấm dứt?
Cùng học chung, cùng nhau tan học về nhà, cùng làm bài tập, cùng cúp tiết, còn có tháng mười hai trời đông giá rét, tôi bị bà nội đánh, cô lén đưa đồ ăn cho tôi, cô nói cô phải làm người mẫu, chúng ta cùng nhau đi làm kiếm tiền đóng học phí.
Tình nghĩa nhiều năm như thế, nói hai từ chấm dứt liền chấm dứt? Cho tới nay, tôi chưa từng nói tôi trong sạch hơn cô, nói thương hại thế nào.
Tôi biết giữ mình, ở trong mắt cô cũng là sai sao?
Tiểu Nhã ơi Lâm Tiểu Nhã!
Từ giờ khắc này tôi mới hiểu được, nhiều năm qua tôi luôn cho rằng mình có bạn tốt, hóa ra ở trong mắt cô, tôi lại là một món quà bồi thường cho đàn ông. Vậy cô có biết, tôi bị cô lấy làm quà chịu bao nhiêu đau khổ không?
Tốt, rất tốt!
Cảm ơn cô và Triệu Trạch Cương cho tôi một bài học, cho Cố Hề Hề tôi từ đây thấy rõ hai người.
Nếu cô nói chấm dứt, vậy thì chấm dứt. Tôi không muốn so