Sao có cảm giác dẫn theo một con trai lớn?
Rõ ràng Jiro Harayama chủ nhỏ hơn Cố Hề Hề một hai tuổi.
Nhưng ánh mặt J]iro Harayama này nhìn Cố Hề Hề lại có cảm giác con trai nhìn mẹ?
Không có cách, mấy ngày nay, Cố Hề Hề dùng tài đánh cờ của mình hoàn toàn hung hãn đạp lên
sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt của Jiro Harayama dưới chân, nghiền nát.
Xưa nay không ai không phục Jiro Harayama. Tự nhận IQ của mình hơn hẳn mọi người, luôn là
dáng vẻ cao cao tại thượng.
Khi anh ta nghe gen của Cố Hề Hề là kiểu anh ta mới thấy trong loài người, còn kiêu ngạo lấy máu của đối phương phối hợp với máu mình tạo ra một sinh mạng, là đối phương đã tu luyện tám đời mới có phúc này.
Vậy mà giờ phút này...
“Cố Hề Hề! Hề Hề nữ thần Hề Hề mama! Tôi nghĩ ra một cách giải cờ, cô có muốn thử một chút không...” Lần này danh dự của Jiro Harayama đã hoàn toàn mất sạch
Hề Hề tiện tay đặt con cờ xuống, căn bản không thèm nhìn cậu ta, cô và Doãn Tư Thần tiếp tục thương lượng chuyện đến Bắc Kinh.
“Đúng lúc mấy ngày nay công ty khai trương thuận lợi, ý của Nhược Na là, mặc dù tỉ lệ chiếm thị trường thành phố N làm của riêng không lớn, nhưng có thể mở thêm một thị trường. Không lâu nữa, Bắc Kinh sẽ có hội giao lưu văn hóa, Mộc giáo sư cũng phải đại diện trường học đi tham gia, Nhược Na không yên tâm Mộc giáo sư nên cũng muốn đi theo. Chúng em muốn đến Bắc Kinh, một mặt tìm hiểu học thuật, một mặt thuận tiện phổ biến rộng rãi mỹ phẩm. Đúng rồi, có phải anh có một ít gia sản không?”Lòng Cố Hề Hề, trong nháy mắt nặng nề.
Trước kia tình cảm đối với hai đứa bé, nghiêng về yêu thích con hơn.
Còn hiện tại, đầy trách nhiệm.
Đó là con cô! Đó là con trai mà cô dùng tính mạng của mình bảo vệ!“Dạ!” Cố Miểu vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Mẹ, mẹ rốt cuộc trở lại rồi!”
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Đây mới thật sự là mẹ!
Mẹ thật sự trở lại rồi, mình không phải là đứa bé không ai cần nữa!
Doãn Ngự Hàm chán ghét nói: “Mẹ, con cũng cùng họ với mẹ đi!”Đứa bé này, rõ ràng chỉ có 4 tuổi, mà đã hiểu chuyện như vậy, biết khiêm nhường, nhưng cũng khiến người ta đau lòng.
Cố Hề Hề ôm Cố Miểu vào ngực: “Con trai của mẹ, thấy mẹ trở lại, không muốn cho mẹ ôm một cái sao?”
Tròng mắt màu đỏ của Cố Miểu càng thêm ướt át, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng, không khống chế thân thể mình được nữa, ôm lấy cổ Cố Hề Hề nghẹn ngào mở miệng: “Mẹ…”
“Cố Miểu, con mang họ của mẹ, không được làm mẹ mất mặt nha!” Thanh âm Cố Hề Hề mềm nhũn, không nhịn được liền hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của con trai, ừ, mặt của con trai thật là thơm.Đó là trụ cột tinh thần của cô, là động lực nửa đời sau của cô!
Cố Hề Hề lập tức ngồi xuống, ôm bọn nhỏ vào ngực.
Cố Miểu cố ý chậm một bước, cho Doãn Ngự Hàm vọt vào ngực Cố Hề Hề trước mới từ từ đi tới.
Cố Hề Hề thấy Cố Miểu, đáy mắt thoáng qua một chút đau lòng.Ba năm.
Không nghĩ tới mình còn có thể lấy thân phận Cố Hề Hề, đứng ở chỗ này một lần nữa, nghênh đón tất cả quá khứ.
“Mẹ!” Hai thanh âm êm ái nhất thời hấp dẫn sự chú ý của Cố Hề Hề.
Tầm mắt nhìn sang, thấy Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu mặc lễ phục nhỏ đẹp, cầm hoa tươi chạy tới cô.Doãn Tư Thần cười gật đầu: “Được, em muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Ba năm qua, anh cũng không nhàn rỗi. Tài sản bên Bắc Kinh, em muốn dùng bao nhiêu thì dùng. Chồng em cho dù thiếu cái gì, cũng không thiếu tiền.”
Cố Hề Hề hài lòng cười: “Vậy thì tốt quá. Tử Huyên cũng đến Bắc Kinh, có tiền và bạn, còn buồn cái gì? Quyết định như vậy đi!”
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố N.
Thời điểm Cố Hề Hề đứng trên mảnh đất này một lần nữa, luôn cảm thấy thổn thức.Hừ, bé sẽ không nói bé ghen tỵ với anh đâu!
Doãn Tư Thần đứng ở một bên 囧 囧.
Con trai, họ Doãn chúng ta, khiến người ta chê cười vậy sao?
“Không được!” Cố Hề Hề cố ý bóp chóp mũi Doãn Ngự Hàm: “Con tinh nghịch như vậy, giống như cha con. Cố Miểu giống mẹ, điềm tĩnh.”
Doãn Ngự Hàm ai oán nhìn cha mình, còn không phải mình tinh nghịch theo di truyền của cha sao?
Quản gia vui vẻ đi tới, cười ha hả nói: “Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, đã chuẩn bị xong, chúng ta về nhà đi!”
Thiếu phu nhân rốt cuộc trở lại! Quá tốt! Người một nhà rốt cuộc được đoàn viên rồi!
Doãn Tư Thần cũng rất vui vẻ, vừa muốn gật đầu, nhưng Cố Hề Hề nhàn nhạt cười nói: “Không được, tôi không thể đi theo tham gia náo nhiệt. Dù sao tôi và Tư Thần đã ly dị.”
Cố Hề Hề đứng thẳng người, nhìn Doãn Tư Thần: “Mặc dù em đã nhớ lại tất cả, nhưng em và anh đã chính thức ký tên ly dị. Nếu muốn ở cùng em, phải cố gắng để người nhà em gật đầu đồng ý đi. Dĩ nhiên, cho dù chúng ta ly dị, em cũng có quyền gặp bọn nhỏ, có phải không?”
Quản gia: “…”
Thiếu phu nhân thật có khí thế!
Hoàn toàn khác ba năm trước.
Doãn Tư Thần suy nghĩ một lát, cũng hiểu ý Cố Hề Hề. Lần này kết hôn, không thể hấp tấp như ba năm trước.
Anh phải cho Cố Hề Hề một màn cầu hôn và