Chuyện xây ra trong phòng ngủ, trừ bọn họ ra, không ai biết cả.
Người khác chỉ nhìn thấy họ nổi giận đùng đùng. Rồi sau đó cười vui vẻ trở lại.
Thật sự không biết rốt cuộc họ đã làm cái gì.
Sau khi bốn người trở về, liền nhìn thấy mặt Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh hồng hồng. Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm cười rất gian trá.
Mễ Tiểu Anh nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, nói: “Tôi tiếp tục đi xem xét.”
Doãn Nhất Nặc vội vàng kéo tay Mễ Tiểu Anh: “Em cùng đi với chị!”
“À, được!” Mễ Tiểu Anh nắm tay Doãn Nhất Nặc, cúi đầu vội vả đi mất.
Cố Miễu và Doãn Ngự Hàm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người chật vật rời đi, nhìn nhau cười cười.Biểu cảm của hai người có chút mất tự nhiên, Mễ Tiểu Anh nói: “Chúng ta đi xa quá rồi. Trở về thôi.”
“Ừm.” Mặt Doãn Nhất Nặc hồng hồng trả lời.Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc vừa nãy đi gần như chạy, cho đến khi thoát khỏi đám người, hai người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc cùng lúc mở miệng hỏi đối phương: “Vừa rồi hai người làm gì vậy?”Mễ Tiểu Anh cũng gật đầu cười với Ngô Tâm Lam: “Có vẻ các em làm rất tốt.”
Ngô Tâm Lam quay đầu nhìn, cười trả lời: “Vâng. Đây là ước mơ của em. Sau này khi tốt nghiệp xong, em muốn mở một tiệm cà phê thuộc về mình. Sau đó làm chuyện mình thích làm.”Hai người lại lần nữa xoay người, chậm rãi trở về.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Đi chưa được mấy bước, liền gặp Ngô Tâm Lam đứng bên lề đường, mời chào các bạn học đi thăm quan chỗ của cô.Ngô Tâm Lam dẫn hai người đến ngồi trước bàn, tự tay pha chế cà phê.
“Bạn học Ngô, chị đã xem qua thành tích các môn học của em, thật sự rất tốt. Có nghĩ tới chuyện đến học viện quý tộc Sandia học không?” Mễ Tiểu Anh mở miệng hỏi.“Đã yên tâm rồi chứ?” Doãn Ngự Hàm cười châm chọc nhìn Cố Miễu: “Em đã nói cách này là hữu hiệu nhất mà!”
“Cũng không tệ lắm.” Cố Miễu cố làm ra vẻ thâm trầm, ngay sau đó liền không nhịn được cười tươi như hoa: “Mẹ gọi điện thoại nói, buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm ở ngoại ô. Em nói xem, anh có nên nói với mẹ, mau chóng tính chuyện hôn sự của anh và tiểu Nặc không?”Nhìn thấy Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh, Ngô Tâm Lam nở nụ cười với hai người.
Cô đưa đồ trong tay cho người khác, đi tới chỗ hai người.Doãn Ngự Hàm gật đầu: “Cũng đúng. Ngược lại anh đã nhắc nhở em. Xem ra em phải nghĩ cách, nhanh chóng thuyết phục Tiểu Anh đính hôn với em mới được. Chỉ cần đính hôn, công khai quan hệ, sẽ không thay đổi được.”
Hai vị thiếu gia có nhan sắc cao cấp, nhìn nhau nở nụ cười.Doãn Ngự Hàm cười ha ha: “Tiểu Nặc chỉ mới mười sáu tuổi! Anh nóng lòng cái gì chứ?”
Tròng mắt màu đỏ của Cố Miễu thoáng qua vẻ bất đất dĩ: “Ngày nào còn chưa cưới cô ấy vào cửa, ngày ấy anh vẫn không yên tâm.”“Cuối cùng cũng gặp hai người rồi.” Ngô Tâm Lam cười nói: “Có muốn đi vào thăm quan lều của bọn em chút không?”
“Được.” Doãn Nhất Nặc cười trả lời.Trong lều, có không ít người đang uống cà phê.
Mặc dù loại cà phê họ uống không quá quý giá, nhưng mà thái độ thưởng thức của họ rất nghiêm túc.“Hoàn cảnh gia đình em không cho phép.” Ngón tay Ngô Tâm Lam dừng giây lát, sau đó tiếp tục công việc: “Có lẽ hai người không biết hoàn cảnh của em. Khi còn nhỏ ba đã qua đời. Là mẹ một mình nuôi em khôn lớn. Nên em phải cố gắng học tập, để cho mẹ được vẻ vang. Sở dĩ hiện tại em có thể đến trường, là bởi vì bên kia miễn tất cả các chi phí. Đây đối với em mà nói, đã là ưu đãi rất lớn.”
Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Đúng vậy, với thành tích của em, hoàn toàn có thể học trường tốt hơn.”Sau đó cả hai đều đỏ mặt, không lên tiếng.
Đúng vậy, lúc này không cần hỏi, cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.“Đi, đi thưởng thức cà phê nào.” Mễ Tiểu Anh kéo Doãn Nhất Nặc chủ động đi đến.
Ngô Tâm Lam ngước mắt nhìn Mễ Tiểu Anh, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.“Nếu nói chưa từng nghĩ, đó là nói dối.” Ngô Tâm Lam trả lời: “Nhưng mà, em cũng phải cân nhắc vấn đề thực tế. Mặc dù trường đại học của học viện quý tộc Sandia có thể miễn học phí, nhưng mà còn rất nhiều chi phí phát sinh khác nữa.”
Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Đúng vậy.”“Nhưng mà trường tốt hơn, cần nhiều học phí hơn. Mẹ em không chi trả nổi số tiền này. Em vẫn nên lựa chọn nơi phù hợp với mình thì hơn.” Ngô Tâm Lam nói: “Em nói những chuyện này, hai người sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?”
Mễ Tiểu Anh lắc đầu: “Sao có thể vậy được? Chị cũng là người lớn lên cùng với mẹ. Chỉ có điều, chị may mắn hơn em chút. Doãn gia vẫn luôn đối xử với chị rất tốt.”
“Đúng vậy, chị rất may mắn.” Ngô Tâm Lam gật gật đầu nói: “Nhưng mà em không được như chị rồi! Em không có được cái vận may này, cho nên chỉ có thể dựa vào hai bàn tay mà đi lên.”
Doãn Nhất Nặc ngồi chống cằm, trong đầu nghĩ tới nhưng lời Cố Miễu nói lúc ở trong phòng.
Chẳng lẽ Ngô Tâm Lam có loại tình cảm đó với cô?
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, thật sự đâu giống vậy!
Chuyện này là sao chứ?
Lúc này, Ngô Tâm Lam nói với Mê Tiểu Anh: “Trợ lý Mẽ, cám ơn chị đã nhắc nhờ và thức tình em.
Chị rất thông minh, cũng rất có năng lực. Khó trách Doãn gia coi trọng chị như vậy.