"Ba!" Cố Hề Hề quay đầu nhìn ba nuôi của mình.
Đúng vậy, hiện tại chỉ là ba nuôi thôi. Ban nãy, ông ta đã công khai phân rõ ranh giới với cô, đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
"Đừng gọi tôi như vậy, tôi nhận không nổi!" Ba Cố hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, hiện tại cũng đã ly hôn, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước. Đồ đạc của bà đã ném ra ngoài rồi, bà cũng không cần trở lại nữa!"
Nghe được lời nói tàn nhẫn như vậy của ba Cố, Cố Hề Hề và mẹ – người hiện tại được gọi là Giản Tiếu, đáy mắt hai người thoáng lên sự bi thương.
Ba Cố xoay người rời đi, cũng không thèm liếc mắt thêm một lần, chỉ cùng lắm cười trừ với Doãn Tư Thần.
"Mẹ đừng lo, Tư Thần đã mua nhà cho mẹ rồi, chúng ta có nhà của mình!" Cố Hề Hề sợ mẹ suy nghĩ, khẩn trương nói: "Hôm nay Tư Thần cũng đã cho người dọn dẹp xong, giờ chúng ta có thể chuyển qua đó."
Giản Tiếu ngẩn ra, lúc ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, trong mắt bà đầy cảm kích.
Lẽ ra con rể là người ngoài. Hơn nữa Doãn Tư Thần lại là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Doãn Thị, anh hoàn toàn có thể mặc kệ chuyện nhỏ nhặt này. Anh làm như vậy xem ra là vì Hề Hề.
Nhìn con rể để ý chăm sóc con gái, trong lòng Giản Tiếu khổ sở cũng dần vơi đi rất nhiều.
"Đi thôi! Chúng ta đi xem nhà cửa thu xếp như thế nào rồi." Doãn Tư Thần chủ động mở miệng: "Dù sao cũng không có nhiều đồ, Tiểu A đã mang đồ đóng gói lại rồi, mẹ xem thiếu gì cứ việc mua, không cần để ý chuyện tiền bạc."
Mặc kệ những lời này của Doãn Tư Thần là thật lòng hay diễn xuất, Cố Hề Hề đều cảm thấy đáy lòng thật ấm áp.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi quả thật dễ dàng tăng lên hảo cảm.
Bên này Doãn Tư Thần vừa lái xe chở Cố Hề Hề và Giản Tiếu đi tới căn nhà vừa mua, căn nhà có một khu vườn nhỏ, bốn gian hai phòng, trang hoàng mới mẻ.
Ở bên kia Cố Chân Chân khó khăn lắm mới có thể bắt xe về nhà. Cô ta vừa về nhà đã bị tin tức bác cả và bác gái ly hôn làm cho chấn động, rất lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.
Thím Cố vừa cắn hạt dưa vừa bày ra vẻ mặt nhiều chuyện nói với Cố Chân Chân: "Ôi trời, con không kịp về xem! Bác cả con thật bản lĩnh, không ngờ bên ngoài yếu đuối thế, thật ra ở sau lưng có bồ ở thị trấn, nhiều bồ lắm! Nếu không phải bác gái con may mắn bắt được không biết giấu đến khi nào? Mà bà nội con cũng thật ghê, một đồng cũng không cho bác gái con, để bà ta tay trắng ra khỏi nhà. Chậc chậc! Trong tay bà nội con nhất định có tiền, mấy hôm tới con phải đi lại trước mặt bà nội con thật nhiều, để bà ấy nhanh chóng mua nhà cho con."
Cố Chân Chân không quan tâm những thứ này, nhịn không được ngắt lời mẹ: "Vậy Cố Hề Hề? Chị ta nói gì?"
"Cô ta có thể nói gì? Cô ta đi theo mẹ mình, cùng Cố gia đoạn tuyệt rồi." Thím Cố bày vẻ mặt tiếc nuối: "Đúng là đáng tiếc, không thể kiếm thêm ít tiền từ nó. Đúng rồi, ba con đâu? Sao hôm nay không thấy ba con?"
Cố Chân Chân làm gì còn tâm tình quản ba mình đi đâu chứ? Cô ta chỉ biết xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Nếu Cố Hề Hề và Cố gia đoạn tuyệt thì chị ta sẽ không bao giờ về thăm thôn nữa. Chị ta không về thì Doãn Tư Thần sao có thể đến đây?
Xong rồi, xong rồi, đêm qua cô ta không nên đuổi theo tận thị trấn. Nếu cô ta ở nhà, không chừng còn có thể ngăn lại. Càng nghĩ cô ta càng hối hận..
Nói về việc mua nhà, không biết là trùng hợp hay không, Doãn Tư Thần để Tiểu A mua nhà, vậy mà lại sát nhà mà bà Cố mua.
Một cái ở tòa A, một cái ở tòa B.
Ngay lúc Cố Hề Hề và Giản Tiếu xuống xe, liền nghe có tiếng đốt pháo mừng nhà mới.
Cố Hề Hề và mẹ tò mò quay đầu nhìn, không thấy thì thôi, thấy xong thì nháy mắt mọi người đều sững lại.
Thì ra người đốt pháo mừng nhà mới không ai khác mà là Cố Gia Cường. Mới tách ra từ cục dân chính không nghĩ tới lại gặp mặt ở nơi này.
Doãn Tư Thần cau mày, Tiểu A lập tức nói: "Tổng giám đốc, tôi thật sự không biết, nếu không thì lại mua nhà khác?"
Thật khổ, mua nhà cũng đâu có thể tìm hiểu hết người sống xung quanh là ai?
Giản Tiếu cười cười: "Không cần đâu, chúng ta là đường đường chính chính, cần gì phải trốn? Muốn trốn cũng là người làm việc trái lương tâm, chúng ta không làm gì trái với lương tâm, vì sao phải trốn?"
Cố Hề Hề gật đầu phụ họa: "Đúng thế, mẹ nói rất đúng, ở gần cũng được, để chúng ta nhìn xem ai mới là người cười người khóc!"
Doãn Tư Thần nghe Cố Hề Hề nói như vậy, hàng lông mày mới giãn ra.
Tiểu A âm thầm lau mồ hôi lạnh. Nếu không phải thiếu phu nhân lên tiếng, hôm nay sợ rằng mình tiêu rồi.
Hiện giờ đã ly hôn, cuối cùng Giản Tiếu cũng dần dần hồi phục tinh thần.
Cố Gia đã nhanh chóng chuyển đến nhà mới, trước đây chỉ là ngại chưa công khai ly hôn cho nên vẫn chần chừ.
Hay cho Cố gia!
Không ai để ý tới Cố Gia Cường nữa, mọi người từ từ bước vào nhà. Chủ cũ của căn nhà vì ra nước ngoài sinh sống nên đã bán lại, người này có gu thẩm mỹ tinh tế, nội thất bên trong tinh xảo và trang trí đều có ý nghĩa riêng. Chỉ cần thu dọn một chút là có thể chuyển vào ở ngay.
Tiểu A vì ưng ý điểm này nên mới chọn.
Căn nhà ở ngay trung tâm thị trấn, trước cửa là trung tâm thương mại, siêu thị, trạm xe buýt, cách đó không xa là bệnh viện, chợ lớn, sinh hoạt cực kỳ thuận tiện.
Hơn nữa tầng trệt căn nhà có một khu