So với sự ngang ngược tà mị của Doãn Tư Thần, thì mỗi khi Mặc Tử Hân cau mày lại tràn đầy sự nho nhã, khiến người khác không kiềm được phải hướng nhìn anh.
Lâm Tiểu Nhã lập tức giải thích: "Tôi là Dina, có lần ở một buổi tiệc rượu tôi đã nhìn thấy ngài từ xa."
Đáy mắt Mặc Tử Hân hiện lên một tia lạnh nhạt, chỉ lễ phép gật đầu chào lại.
Lâm Tiểu Nhã nhạy bén nhận ra Mặc Tử Hân có hứng thú với Cố Hề Hề! Anh ta và Cố Hề Hề.. chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho ai biết?
"Tôi đi một mình, không biết có được vinh hạnh mời hai quý cô dùng cơm cùng không?" Đôi mắt màu lam của Mặc Tử Hân sáng lên kèm theo thần thái tao nhã, thật khiến người khác không đành lòng từ chối.
Cố Hề Hề vốn muốn cùng Lâm Tiểu Nhã ôn lại chuyện cũ, thuận tiện hỏi một chút dự định sau này, cho nên đương nhiên cô muốn từ chối. Thế nhưng cô vẫn chưa mở miệng thì Lâm Tiểu Nhã bên cạnh đã lên tiếng: "Được! Mặc tổng đã mời, sao có thể từ chối được chứ?"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cố Hề Hề nhìn Lâm Tiểu Nhã đưa mắt ra hiệu. Cô không thích và cũng không có thói quen cùng với người đàn ông xa lạ ăn cơm. Trước giờ, ăn cơm riêng với cô chỉ có Triệu Trạch Cương và.. Doãn Tư Thần mà thôi!
Lâm Tiểu Nhã nhỏ giọng nói bên tai Cố Hề Hề: "Bác sĩ mổ chính ở bệnh viện và Mặc Tử Hân là bạn của nhau, cùng anh ta tạo mối quan hệ tốt rất có lợi cho chúng ta!"
Nghe Lâm Tiểu Nhã nói như vậy, Cố Hề Hề cũng không cự tuyệt nữa: "Được rồi.." Cô nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hy vọng của bạn mình thì cũng không đành từ chối.
Nghe được Cố Hề Hề đồng ý, ánh mắt Mặc Tử Hân sáng lên, lập tức mời hai người cùng tiến vào nhà hàng. Anh vừa xuất hiện, quản lý đã tự động dẫn anh đến một phòng dành cho khách VIP, tất cả trợ lý và vệ sĩ đều ở phòng bên ngoài chờ.
Cố Hề Hề và Lâm Tiểu Nhã được Mặc Tử Hân tao nhã mời vào phòng. Anh không để ý gì đến Lâm Tiểu Nhã mà lại chủ động kéo ghế cho Cố Hề Hề.
Động tác này của anh càng làm Lâm Tiểu Nhã thêm khẳng định dự đoán trong lòng. Ánh mắt cô ta chớp nhoáng thăm dò, chỉ có điều cô ta rất nhanh đã cúi đầu giấu đi tất cả tâm tư.
Mặc Tử Hân trong khoảng thời gian này vẫn rất buồn rầu, dù anh điều tra thế nào cũng không tìm hiểu được địa chỉ cùng thân phận của Cố Hề Hề. Người phụ nữ này giống như đã biến mất vậy, lục tung cả thành phố N đều không có tin tức của cô.
Nguyên nhân vì Cố Hề Hề ra khỏi nhà đi đâu đều dùng phương tiện cá nhân, dù là xe hơi hay là máy bay, nên hiển nhiên các trạm xe, sân bay và hải quan sẽ không có bản ghi chép gì về cô, khó trách Mặc Tử Hân điều tra không được. Hơn nữa anh chỉ vừa mới đến thành phố N, quan hệ còn chưa đủ rộng, muốn điều tra thân phận một người quả thật gặp không ít khó khăn.
Chỉ có điều, hôm nay quả thật rất trùng hợp! Mặc Tử Hân không muốn bỏ qua cơ hội lần này!
"Cố tiểu thư là người thành phố này sao?" Mặc Tử Hân làm bộ lơ đãng hỏi: "Hiện tại cô đang làm gì?"
Cố Hề Hề do dự một chút, cô không muốn nói quá nhiều về bản thân với Mặc Tử Hân. Dù sao hai người cũng còn quá xa lạ!
Nhưng Lâm Tiểu Nhã bên cạnh đã sớm khai hết mọi chuyện: "Hề Hề cậu ấy đang làm việc tại tập đoàn Doãn thị. Tôi và Hề Hề vốn không phải người địa phương, nhưng hiện tại chúng tôi đều đang định cư ở đây!"
Mặc Tử Hân ra vẻ đã hiểu.
Chỉ cần biết tên và nơi cô ấy làm việc liền dễ dàng điều tra hơn. Mặc kệ lời đối phương là thật hay giả, đều không sao!
Nghĩ vậy Mặc Tử Hân rất nhanh đã gọi món, không tiếp tục truy hỏi nữa. Suốt bữa cơm tuy rằng anh không nói nhiều, nhưng tuyệt nhiên không có một câu dư thừa vô nghĩa, từng lời anh nói đều khiến đối phương tự nhiên thoải mái.
Vì thái độ anh hết sức tự nhiên cùng quý phái đã từ từ khiến Cố Hề Hề nới lỏng cảnh giác, dần dần cũng cởi mở trò chuyện nhiều hơn.
Ly rượu trong tay Lâm Tiểu Nhã đột nhiên nghiêng đổ ra ngoài, lập tức cả người cô đã dính đầy thứ rượu kia.
"A, thật ngại quá! Tôi đi toilet chút!" Lâm Tiểu Nhã lập tức đứng lên.
Cố Hề Hề lo lắng hỏi: "Cần tôi đi cùng cậu không?". Ngôn Tình Tổng Tài
Lâm Tiểu Nhã liền từ chối: "Không cần đâu, tôi tự đi được! Hai người ăn trước đi, tôi sẽ trở lại ngay!"
Lâm Tiểu Nhã nói xong lập tức rời khỏi chỗ ngồi, hướng bên ngoài đi ra. Vừa ra khỏi cửa, cô ta liền nói với trợ lý và vệ sĩ: "Mặc tổng căn dặn mọi người không cần chờ ở đây. Nơi này đông đúc rất bất tiện!"
Người trợ lý ngẫm nghĩ, trước kia đã từng xảy ra chuyện tương tự, Mặc tổng cũng thỉnh thoảng bảo họ không cần chờ bên ngoài mà đi nơi khác. Cho nên lúc Lâm Tiểu Nhã nói những lời này thì trợ lý cùng vệ sĩ không hề hoài nghi, đều xoay người đi đến nơi khá xa đứng chờ.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Lâm Tiểu Nhã không có đi vào toilet mà mở di động, bật camera xoay về hướng Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân. Vừa lúc Mặc Tử Hân nói chuyện, Cố Hề Hề vì phép lịch sự nên buông dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười.
Lâm Tiểu Nhã chớp ngay thời cơ, chụp răng rắc vài tấm ảnh thể hiện nụ cười đó.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, sắc mặt Lâm Tiểu Nhã lập tức thay đổi, khóe miệng hiện lên một nụ cười gian xảo!
Cố Hề Hề ơi Cố Hề Hề! Cô trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng có vẻ vẫn chưa khôn ra được chút nào! Cô ngu ngốc dễ dàng mắc bẫy như vậy, không lừa cô thì lừa ai đây?
Lâm Tiểu Nhã đắc ý tự hào, cô ta xoay người đi đến toilet tùy tiện lau qua quần áo rồi trở lại.
Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân tán gẫu vài câu, lúc này cô mới bất giác phát hiện đối phương so với Doãn Tư Thần cũng không thua kém gì: "A, thì ra anh chính là Mặc Tử Hân của tập đoàn Mặc thị!" Cố Hề Hề ngượng ngùng: "Hôm đó, thật sự xin lỗi!"
Lỗ tai Lâm Tiểu Nhã