Sau khi rời khỏi phòng ngủ của Hà Linh Chi, lúc này Lưu Kha Nguyệt cũng trở về phòng mình, cánh cửa phòng vừa đóng, cô ta liền đi tới chỗ chiếc bình hoa, thẳng tay ném nó xuống đất tạo ra âm thanh chói tai, đôi mắt ngoan độc nhìn vào những mảnh vỡ, cô ta nghiến răng nói:
“Hà Linh Chi, đồ đàn bà lẳng lơ, để tôi xem xem cô có thể ở lại đây được bao lâu!! Muốn đấu với tôi à, cô không có tư cách.”
Lưu Kha Nguyệt vẫn còn đang tức giận thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm tỉnh táo lại không ít, giọng nói già nua của quản gia Tô vang lên:
“Lưu tiểu thư, đã có chuyện gì xảy ra sao? Tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ.”
Vội vàng lấy lại dáng vẻ hiền dịu như trước, Lưu Kha Nguyệt gương mặt khó xử đi ra mở cửa cho quản gia Tô:
“À… không có gì đâu quản gia Tô, là vừa nãy tôi không cẩn thận làm rơi lọ hoa.”
Nghe Lưu Kha Nguyệt nói, quản gia Tô liền nhìn vào bên trong căn phòng, trên sàn nhà mảnh vỡ của chiếc bình hoa bắn lung tung, có cái còn văng cả vào gầm giường, điều này làm ông cảm thấy vô cùng hoài nghi, nếu chỉ là vô tình làm rơi thì những mảnh vỡ kia không thể nào bắn xa đến như vậy, trừ khi nó là bị ném mạnh xuống.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của quản gia, Lưu Kha Nguyệt nhanh chóng nói:
“Tôi sẽ đi dọn dẹp ngay bây giờ.”
Nghe vậy quản gia Tô liền nói:
“Lưu tiểu thư không phải làm như vậy đâu, tôi sẽ cho người hầu lên dọn dẹp lại toàn bộ, tiểu thư cũng không nên đi lại nhiều tránh những mảnh vỡ có thể làm cô bị thương.”
“Vậy làm phiền quản gia rồi.”, Lưu Kha Nguyệt cười giả tạo đáp.
“Đây là trách nhiệm của tôi thưa tiểu thư, nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép xuống dưới.”, quản gia Tô bình thản trả lời.
“Vâng.”
Sau khi quản gia Tô đi khỏi, ánh mắt của Lưu Kha Nguyệt lại trở về độc ác như trước, hướng cánh cửa phòng Hà Linh Chi phía hành lang đối diện, đôi bàn tay với bộ móng sắc nhọn nắm thật chặt.
---------
Buổi tối tan làm trở về Hắc Phong Bang, Phương Thần Phong vừa xuống xe đã thấy Lưu Kha Nguyệt đứng chờ ở cửa từ bao giờ, thấy anh xuống, cô ta liền tươi cười chạy về phía anh, đôi bàn tay mảnh khảnh ôm chặt lấy mọt bên cánh tay anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước hành động này của cô ta, Phương Thần Phong cau mày một chút nhưng cũng không ngăn lại, đơn giản nói ra một câu:
“Anh hơi mệt, chút nữa sẽ gặp em sau.”
Nói xong Phương Thần Phong lập tức đi vào bên trong, cánh tay cũng vì động tác đột ngột của anh mà tuột khỏi vòng ôm của Lưu Kha Nguyệt.
Thấy hành động này của anh, Lưu Kha Nguyệt cũng không tức giận, sau khi mọi người đi vào hết cô ta liền hướng ánh mắt lên ban công tầng hai, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý, vừa nãy cô đã loáng thoáng thấy được Hà Linh Chi đứng trên ban công nhìn xuống.
Vừa vào đến phòng, Phương Thần Phong bắt gặp ngay Hà Linh Chi đang ngồi trước màn hình máy vi tính, có vẻ như cô đang rất tập trung làm việc gì đó.
Thấy vậy Phương Thần Phong liền tiến đến ôm eo cô, đôi môi bạc mỏng hôn nhẹ lên vành tai Hà Linh Chi hỏi:
“Chuẩn bị đến giờ ăn cơm rồi em còn làm gì vậy?”
Hà Linh Chi bất động đón nhận hành động của Phương Thần Phong, mặc dù cô không đẩy hắn ra nhưng cơ thể lại cứng ngắc vô cùng.
Lúc này cô đã lấy lại sự bình tĩnh cùng lạnh lùng của trước đây, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
“Em đang bận một số việc.”
Thấy thái độ cùng giọng nói của Hà Linh Chi có chút lạ, Phương Thần Phong liền nâng tay xoay mặt cô đối diện với hắn, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy, anh lên tiếng:
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Nghe câu hỏi của anh, Hà Linh Chi liền nở nụ cười, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh như trước, giống hệt với lần đầu tiên anh gặp cô:
“Đâu có chuyện gì đâu.
Anh mau đi tắm đi rồi xuống ăn cơm, em xuống nhà trước đợi anh.”
Nói xong Hà Linh Chi liền đóng máy tính đứng dậy rời khỏi phòng, nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Phương Thần Phong có chút bất an, thái độ của cô như vậy là sao?
Vừa xuống phòng ăn, Hà Linh Chi liền nhìn thấy Lưu Kha Nguyệt đang vô cùng bận rộn bày biện đồ ăn lên bàn, cô không lên tiếng mà đứng đó cầm một quả táo xanh lên ăn, mọi hành động của Lưu Kha Nguyệt đều được Hà Linh Chi thu hết vào mắt, cô thầm nghĩ:
‘Cô ta không đi làm diễn viên đúng là hơi phí, ai mà ngờ đâu một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn trước mặt với người đến đe dọa cô lúc sáng là một đây? Bộ dạng hớt ha hớt hải chuẩn bị quả thực làm người ta thật thương cảm.’
Đúng lúc này một cô người hầu cũng khá lớn tuổi nhìn thấy Hà Linh Chi đang đứng đó liền lên tiếng nói:
“Linh Chi, cháu mau đến đây ngồi đi, một chút nữa thiếu gia xuống là có thể bắt đầu rồi.”
Đây chính là cách xưng hô mà cô cho phép bọn họ dùng, cô không quen việc người khác gọi mình là tiểu thư này tiểu thư kia, bởi vì vốn dĩ cô không phải như vậy.
“Vâng.”
Nói xong Hà Linh Chi liền kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, từ đầu đến cuối chẳng thèm để ý đến Lưu Kha Nguyệt.
Thấy thế cô ta liền cố tình nói lớn:
“Linh Chi, sắp xong rồi, cô ráng chờ một chút nha.”
Giọng nói trong trẻo cùng gương mặt tươi tắn tràn đầy sức sống, Hà Linh Chi cảm thấy cô ta thật giả tạo, nâng ánh mắt sắc lạnh lên nhìn cô ta mà không nói gì, người hầu xung quanh nhìn cảnh này quả thực có chút ngượng ngùng, ai nấy đều cúi đầu làm cho xong công việc còn lại.
Lưu Kha Nguyệt cũng đâu chịu kém cạnh, thấy không ai chú ý đến cô ta nữa thì liền dùng ánh mắt khiêu khích mà nhìn Hà Linh Chi, thấy vậy cô chỉnhếch mép cười, cười trước sự ngu dốt của cô ta, cô ta nghĩ rằng những điều cô ta làm sẽ khiến cô thua cuộc sao? Xin lỗi, từ trước đến nay cô chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt cả.
Đúng lúc này, Phương Thần Phong từ cầu thang đi vào, nhìn thấy anh, Lưu Kha Nguyệt liền cười tươi nói:
“Phong, anh chờ một lát, đồ ăn sắp xong rồi.”
‘Ha… ra dáng nữ chủ nhân nơi này nhỉ?’, Hà Linh Chi thầm nghĩ.
Phương Thần Phong nghe cô ta nói vậy thì ậm ừ một tiếng coi như đã biết, ánh mắt anh dừng lại trên người Hà Linh Chi, nhưng sự chú ý của cô không dành cho anh mà là quả táo trong tay, thấy vậy anh liền nhíu mày đi đến chỗ cô, dành lấy quả táo từ tay cô ném vào thùng rác gần đó, giọng nói có chút khó chịu vang lên:
“Chuẩn bị đến bữa ăn rồi.”
Hà Linh Chi cũng không quá quan tâm đến anh, giọng nói than vãn của cô vang lên:
“Dì Ngô ơi đã xong chưa? Con đói bụng lắm rồi!”
Dì Ngô mà Hà Linh Chi nhắc tới chính là người phụ trách nhà bếp, mọi công việc liên quan đến dinh dưỡng trong nhà đều do bà quản lý.
Nghe cô than vãn, dì Ngô vừa cười nói:
“Đến đây, đến đây.”
Lời bà vừa dứt, những người hầu theo đó cũng lẫn lượt đem đồ ăn ra, nhìn một bàn phong phú trước mắt, Hà Linh Chi hào hứng không thôi, đôi tay linh hoạt cầm đôi đũa lên, không kiêng nể gì mà gắp miếng sườn nướng trước mặt rồi ăn một cách vô cùng thoải mái.
Đám người hầu nhìn một màn này kinh ngạc không thôi, thiếu gia còn chưa động đũa mà cô đã… bình thường cô đều chờ anh ăn thì cô mới ăn, hôm nay cô quả thực có chút khác lạ.
Phương Thần Phong thấy cô như vậy cũng không quá bận tâm, giọng nói lạnh nhạt nói với Lưu Kha Nguyệt:
“Ăn cơm.”
Lưu Kha Nguyệt hết nhìn Phương Thần Phong rồi lại nhìn Hà Linh Chi đang chuyên tâm ăn phía đối diện:
“Vâng.”
Cả bữa ăn bầu không khí vô cùng im lặng, bởi vì rút kinh nghiệm từ hôm qua