Thuận lợi qua mặt nhóm vệ sĩ, Triệu Y Vân lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh đem khay đồ ăn trở lại phòng bếp, cô nhất định phải để bọn họ thấy được sự xuất hiện của nữ người hầu tại đó, nếu không mọi chuyện sẽ đổ bể.
Ngay khi vừa thấy cô đi vào, dì Ngô lập tức hỏi:
“Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Mọi thứ vẫn bình thường thưa dì.”, Triệu Y Vân trả lời.
Bởi vì Triệu Y Vân đã nghe qua giọng nói của nữ người hầu nên cô có thể học theo cách nói của cô ta, mặc dù không giống y đúc, nhưng ít nhất dì Ngô cũng sẽ không nhận ra giọng thật của cô.
Dì Ngô nghe vậy thì gật đầu hài lòng, Triệu Y Vân thấy bà không nói gì nữa thì lập tức đi về một góc khá ít người làm công việc dọn dẹp, đợi đến khi mọi người không chú ý đến mình thì cô lập tức vòng qua cửa sau rồi rời đi.
Thay ra một bộ đồ đen bó sát để hạn chế sự chú ý, Triệu Y Vân đi lên tầng hai của khu nhà chính bằng đường ban công, đứng ở một góc khuất trước hành lang phòng Hà Linh Chi, Triệu Y Vân lập tức gửi một thông báo qua chiếc đồng hồ, chưa đầy hai phút sau một thông báo khác được gửi lại từ phía Hà Linh Chi, cô ấy đã xử lý xong hệ thống camera quanh hành lang, bây giờ nhiệm vụ của Triệu Y Vân chính là trợ giúp Hà Linh Chi từ bên ngoài để phá khóa cánh cửa kia.
Ở phía bên trong, lúc này Hà Linh Chi cũng đã thay ra một bộ đồ đen bó sát, đôi bàn tay của cô đang không ngừng múa trên bàn phím máy tính, hai đầu lông mày cau chặt cho thấy sự tập trung cao độ của cô.
Hiện tại cô đang thực hiện thao tác cuối cùng của quá trình mã hóa DNA, bây giờ cô cần phải biết được chính xác dãy mã hóa này có bao nhiêu kí tự, nâng tay chỉnh chiếc tai nghe trên tai, Hà Linh Chi nói với Triệu Y Vân:
“Bây giờ mình sẽ bắt đầu tiến hành hack tầng khóa cuối cùng, khoảng chừng một phút nữa sẽ có một dãy số xuất hiện trên bảng quét DNA, mình cần cậu nhìn thật kĩ xem nó có tất cả bao nhiêu kí tự.”
“Được.”, Triệu Y Vân nói nhỏ.
Nhận được câu trả lời của cô, Hà Linh Chi lập tức tiến hành thực hiện thao tác, còn Triệu Y Vân ở phía bên ngoài vô cùng cẩn thận vừa quan sát xung quanh vừa chú ý đến bảng quét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa đầy một phút sau, trên bảng quét xuất hiện một dãy lệnh chạy lướt qua, sau khi dòng lệnh đó chạy hết, Triệu Y Vân lập tức nói:
“Tổng cộng có chín kí tự.”
Nhận được dữ liệu, đôi bàn tay Hà Linh Chi một lần nữa lại múa trên bàn phím, một lúc sau cánh cửa phòng liền vang lên tiếng cạch báo hiệu vô hiệu hóa thành công, Triệu Y Vân không nó gì liền trực tiếp mở cửa đi vào giúp Hà Linh Chi thu dọn mọi thứ.
Xong xuôi tất cả, cả ha người thông qua hành lang dài đi về một lối đi khác rất ít người qua lại, bây giờ Hà Linh Chi phải đi đến căn phòng huyết mạch của Hắc Phong Bang để lấy đi đồng tử giả của cô, nếu không Phương Thần Phong hoàn toàn có thể tìm thấy cô bất cứ lúc nào.
Thế nhưng ngay khi hai người bọn họ vừa rẽ sang một lối đi nhỏ khác thì bất thình lình đối diện với một thân ảnh cũng mặc đồ đen từ đầu đến chân, đó là một người phụ nữ, toàn thân người này đều kín mít, duy chỉ có đôi mắt là hở ra, sự xuất hiện của cô ta khiến cả hai đều phải kinh ngạc một phen, ngay khi cả Triệu Y Vân và Hà Linh Chi chuẩn bị ra đòn tấn công thì đối phương liền lên tiếng:
“Hai người định làm gì?”
Giọng nói này khiến Hà Linh Chi và Triệu Y Vân kinh ngạc không thôi, đôi môi mấp máy không thốt thành lời.
---------
Phương Thần Phong sau khi xem camera an ninh liền biết được thời điểm Triệu Y Vân trốn thoát khỏi đó là khi nào, dựa vào đó, hắn bắt đầu truy xuất camera an ninh trước cửa phòng Hà Linh Chi thì phát hiện có người đã đụng chạm qua, và hắn có thể chắc chắn rằng người đó chính là cô, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra được bằng cách nào mà cô có thể có được DNA của hắn? Rời khỏi phòng an ninh, Phương Thần Phong lập tức lên xe phóng đi, trong đầu hắn hiện giờ vẫn còn một nghi ngờ cần được giải đáp.
Biệt thự chính Phương gia.
Một chiếc xe thể thao phóng với tốc độ cao lao thẳng vào trong sân chính, bởi vì dọc lối đi trước khi vào cổng biệt thự đều gắn camera nhận diện gương mặt nên nhân viên an ninh đã biết trước được người đến là ai mà mở cửa sẵn chào đón.
Trong không gian tĩnh lặng của buổi đêm, tiếng động cơ xe thể thao gầm rú vang lên báo hiệu cơn thịnh nộ mà người đó mang đến.
Sau khi xuống xe, Phương Thần Phong lập tức đi vào phòng khách nói lớn:
“MẸ!!!”
Giọng nói của hắn vô cùng lớn, hơn nữa hiện tại lại đang là giữa đêm nên thanh âm ấy lại càng vang vọng.
Sau tiếng gọi của Phương Thần Phong, một lúc sau cả Phương lão gia và Phương phu nhân đồng loạt xuất hiện ở cầu thang tầng hai, giọng nói uy nghiêm của Phương lão gia vang lên:
“Nửa đêm nửa hôm con làm loạn cái gì hả?”
“Con xin lỗi hai người nhưng con có chuyện gấp cần hỏi mẹ một chút.”, Phương Thần Phong không vì sự uy quyền của Phương lão gia mà nhún nhường, giọng nói của hắn vẫn như cũ tràn đầy tức giận nói.
Đáp lại sự phẫn nộ của Phương Thần Phong, Phương phu nhân vẫn giữ thái độ ung dung như cũ, giọng nói của bà có chút không vui hướng hắn nói:
“Muốn hỏi gì thì ngồi xuống đi, ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Dứt lời cả Phương lão gia và Phương phu nhân cùng nhau đi xuống phòng khách, sau khi đã yên vị, lúc này Phương phu nhân mới hỏi:
“Rốt cuộc là con muốn hỏi mẹ điều gì?”
“Hà Linh Chi đâu? Có phải mẹ đã giúp đỡ cô ấy bỏ trốn đúng không?”, Phương Thần Phong trực tiếp đi thẳng vào vẫn đề.
“Con đang nói gì vậy Phong? Con bé vốn ở chỗ con kia mà?”
“Mẹ đừng giả vờ nữa! Khóa cửa phòng là khóa DNA, cô ấy sẽ không thể nào thoát được ra ngoài nếu không có sự trợ giúp của mẹ.”
Phương phu nhân nghe vậy thì nheo mắt hỏi lại Phương Thần Phong:
“Khóa cửa phòng? Con giam cầm con bé?”
“Mẹ đừng hỏi ngược lại con, hãy trả lời cho con biết rốt cuộc mẹ đã mang cô ấy đi đâu!!!!”, Phương Thần Phong bắt đầu tức giận vì thái độ của Phương phu nhân.
Không riêng gì hắn, mà cả Phương lão gia lẫn Phương phu nhân cũng bắt đầu khó chịu với thái độ này của Phương Thần Phong, Phương lão gia quát lớn:
“Ăn nói cho cẩn thận, đừng quên bà ấy là người đã sinh ra mày!!!”
Nhưng trước sự răn đe của Phương lão gia, Phương Thần Phong vẫn như cũ ngó lơ mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Phương phu nhân, hắn không muốn mình bỏ qua bất cứ chi tiết đáng nghi nào.
Phương phu nhân lúc này mới lên tiếng:
“Mẹ không biết con bé đang ở đâu!”
Phương Thần Phong nheo mắt nhìn bà sau câu trả lời ấy, nhưng Phương phu nhân vẫn điềm nhiên như cũ, thấy hắn không nói gì, bà tiếp tục:
“Khóa cửa DNA, chỉ cần có được DNA của con thì con bé hoàn toàn có thể rời khỏi đó bất cứ khi nào, tại sao lại đến đây hỏi mẹ?”
“Con không hề để lại bất cứ thứ gì khiến cô ấy có được DNA của con cả!!!”
Phương phu nhân nhướng mày hỏi lại:
“Con chắc chứ? Một sợi tóc của con, một chút da của con, hay thậm chí ‘mầm mống’ mà con để lại bên trong con bé thì sao? Linh Chi là một đứa trẻ thông minh, hơn nữa con bé còn giỏi máy tính như vậy, con nghĩ con bé còn cần đến sự trợ giúp của mẹ nữa hay không?”
Sau câu nói của Phương phu nhân, Phương Thần Phong thoáng ngẩn người vì những giả định mà bà đưa ra, hắn lại nhớ đến lần cuối cùng hai người triền miên bên nhau, đêm đó quả thực cô đã nhu thuận mà để mặc hắn ức hiếp, hắn cũng loáng thoáng nhớ ra hành động cào lưng hắn của cô khi cả hai đi đến cao trào.
Phương Thần Phong bị nhưng kí ức này làm cho thẫn thờ không thôi, bao nhiêu tức giận, bao nhiêu phẫn nộ vừa rồi đều đã biến mất mà thay vào đó là sự hối hận và không giám tin, tại sao trước đó hắn không nghi ngờ về thái độ đêm đó của cô? Thì ra cô vì muốn thoát khỏi hắn mà cất công diễn cho hắn xem một màn kịch như vậy sao? Cô nhu thuận, nghe lời là vì muốn hắn buông lỏng cảnh giác sao? Hóa ra cô hận hắn đúng như những gì cô nói?
Hàng loạt câu hỏi đồng loạt xuất hiện trong tâm trí Phương Thần Phong khiến hắn cảm thấy đau đớn không thôi, việc cô biến mất khỏi cuộc sống của hắn khiến hắn giống như mất đi lý do để tồn tại vậy.
Không còn vẻ cao ngạo như mọi ngày, Phương Thần Phong hiện giờ vô cùng thảm bại, gương mặt điển trai xuất hiện sự đau buồn hiếm thấy, ngay cả Phương lão gia và Phương phu nhân cũng chưa từng thấy qua hắn như vậy, hai tay chống gối ôm lấy đầu, Phương Thần Phong nhìn chằm