Những tài liệu này đều là những xét nghiệm của Hà Linh Chi, nhưng điều khiến hắn để tâm đến chính là kết luận cuối cùng, cô đã mang thai, cô đã mang thai con của hắn, là kết tinh tình yêu giữa hắn và cô.
Tâm trạng hắn lúc này vừa mừng lại vừa lo, trước đây hắn đã mong mỏi đứa trẻ này rất nhiều, nhưng cuối cùng nó đến với cô và hắn lại không phải lúc thích hợp, hắn không biết liệu cô đã biết đến sự tồn tại của nó hay không, nếu biết liệu cô sẽ bỏ nó, hay giữ lại? Hơn nữa, với tình hình hiện tại, sự xuất hiện của đứa bé rất có thể sẽ khiến Hà Linh Chi gặp nhiều bất lợi hơn nữa, Robert Devon được nhiều người biết đến không chỉ vì ông ta tài giỏi, mà còn vì sự độc ác và những suy nghĩ biến thái trong đầu ông ta, sẽ chẳng ai biết ông ta sẽ làm ra những gì với mẹ con cô.
Nhìn bản phác thảo địa hình viện nghiên cứu của Robert Devon, rồi lại nhìn vào bức ảnh chụp Hà Linh Chi trên bàn làm việc, Phương Thần Phong biết mình không thể tiếp tục đi theo kế sách này được nữa, sự an nguy của mẹ con cô lúc này khiến hắn phải liều một lần.
Nghĩ đến đây, Phương Thần Phong lập tức cầm áo vest đứng dậy rời khỏi Phương Thị.
Trở lại Hắc Phong Bang, Phương Thần Phong đi đến phòng giam của Lưu Kha Nguyệt.
Cô ta lúc này không còn bị trói trên tường nữa mà được thả tự do tay chân, suốt thời gian qua hắn đã dừng việc tra tấn thể xác của cô ta mà tra tấn về tinh thần, những đoạn băng ghi âm cuộc đối thoại của hắn với Cố Phong đã qua chỉnh sửa được bật lên mỗi ngày cho cô ta nghe, hiển nhiên sự tra tấn đến từ tinh thần vẫn hiệu quả hơn về thể xác.
Tình trạng hiện tại của Lưu Kha Nguyệt thê thảm hơn trước rất nhiều, gương mặt phờ phạc, ánh mắt lơ đãng luôn nhìn vào một khoảng không vô định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước vào bên trong, Phương Thần Phong đi đến đứng trước mặt cô ta, nói:
“Cô vẫn còn muốn kiên trì tiếp sao? Trong khi cô đang ở đây chịu khổ vì hắn thì hắn lại chẳng mảy may quan tâm đến những điều này, bên cạnh hắn vẫn luôn có những người phụ nữ khác, cô thấy như vậy có xứng đáng hay không?”
Nghe đến đây, Lưu Kha Nguyệt đang thẫn thờ lập tức nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt căm hận của cô ta nhìn chằm chằm Phương Thần Phong quát:
“Có xứng hay không thì đó cũng là chuyện của tôi, anh muốn giết thì cứ giết đi, đừng lãng phí thời gian làm gì!!! Anh hành hạ tôi như vậy thì sao? Anh đừng quên ngay tại lúc này ở một nơi nào đó, Hà Linh Chi cũng có thể đang phải hứng chịu những thứ còn kinh khủng hơn như thế này!!! Đến một thời điểm thích hợp, cô ta sẽ bị đưa đi thực nghiệm, dần dần cũng sẽ trở thành một công cụ giết người vô cảm, so với những gì mà tôi đã phải chịu đựng thời gian qua, có lẽ còn đáng sợ hơn nhiều!!! Hahaha…”
Tiếng cười đắc ý của Lưu Kha Nguyệt vang vọng trong không gian tăm tối của phòng giam, sau những gì mà cô ta vừa nói, cơn thịnh nộ của Phương Thần Phong chính thức bị khơi dậy, bà tay cứng rắn của hắn bóp chặt cổ cô ta, gằn giọng nói:
“Cô nên cảm thấy mừng vì bản thân vẫn còn tác dụng đối với tôi, nếu không… tin tôi đi, cô sẽ ước rằng mình được chết trước khi để tôi ra tay!!!”
Gương mặt của Lưu Kha Nguyệt ngày một tím tái vì bàn tay của Phương Thần Phong, hai bàn tay cô ta không ngừng cạy mở từng ngón tay của hắn nhưng không có tác dụng.
Thẳng cho đến khi Lưu Kha Nguyệt gần mất đi hơi thở Phương Thần Phong mới buông tha, do lực tay của hắn khá mạnh nên đầu của cô ta liền đập vào bức tường, máu từ miệng vết thương lập tức không ngừng tuôn, thế nhưng cô ta không quan tâm đến nó mà kịch liệt lấy lại hô hấp.
Từ trên cao nhìn xuống, Phương Thần Phong quăng cho Lưu Kha Nguyệt ánh mắt khinh thường rồi rời đi.
Ở bên ngoài, Lâm Minh Thiện đã đứng chờ sẵn, sau khi ra ngoài, Phương Thần Phong lập tức căn dặn anh:
“Lập tức điều tra lịch trình tất cả các cuộc giao dịch vũ khí của KP trong thời gian tới cho tôi!”
“Được!!”
Dựa vào những gì mà Lưu Kha Nguyệt vừa nói, Phương Thần Phong đã tìm ra được một vài chi tiết đáng chú ý, cô ta nói bọn chúng sẽ đưa Hà Linh Chi đi thực nghiệm, hắn đoán rằng việc này là để kiểm tra khả năng chiến đấu của cô, nếu là như vậy thì những cuộc giao dịch vũ khí sẽ là cơ hội thích hợp để làm điều đó, chính vì thế hắn sẽ bắt đầu tiến hành từ điểm này.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ Lâm Minh Thiện đã có đầy đủ thông tin những cuộc trao đổi vũ khí của KP.
Nhìn vào danh sách một loạt những địa điểm dao dịch, ánh mắt lãnh đạm của Phương Thần Phong lập tức chú ý đến một cái tên, nơi này nằm ở ngoại ô thành phố, thuộc vào khu vực thưa dân cư, hơn nữa thời điểm diễn ra cuộc giao dịch lại là ban đêm, đây chẳng phải là một thời cơ thích hợp để thực nghiệm hay sao, cả thời gian và không gian đều ít gây sự chú ý của chính phủ.
Nâng ánh mắt lạnh băng nhìn lên Lâm Minh Thiện, Phương Thần Phong âm trầm nói:
“Cậu mau đi chuẩn bị đi, lần này tuyệt đối không được để xảy ra sai sót gì!!!”
“Đã hiểu!”, Lâm Minh Thiện thờ ơ đáp, kì thực trong quá trình thu thập thông tin anh đã nhìn ra được điểm này, và vừa hay đây cũng là suy nghĩ của Phương Thần Phong.
Sau khi xác định rõ kế hoạch tiếp theo, Lâm Minh Thiện liền đi thông báo với Nhược Hy Ái Linh và Khương Tuấn Hạo.
Sau khi nghe xong, cả hai người đều rơi vào trầm mặc, Lâm Minh Thiện thấy thế liền hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Nếu đây là cách duy nhất, tôi nghĩ chúng ta phải chuẩn bị lực lượng rất nhiều, bởi vì