Triệu Y Vân sau khi nghe câu trả lời của Phương Thần Thành thì liền nhíu mày suy nghĩ, tại sao Phương Thần Phong lại nói như vậy? Rồi ngay sau đó cô như nghĩ ra điều gì liền hỏi:
“Anh vừa nói anh và Phương Thần Phong là anh em sinh đôi?”
“Đúng vậy!!”
“Vậy hai người là sinh đôi cùng trứng hay khác trứng?”
“Là cùng trứng!!!”
Nghe đến đây, trên mặt Triệu Y Vân lập tức hiện lên vẻ vui mừng, sau đó cô không nói gì mà cầm lấy cổ tay Phương Thần Thành kéo anh ta vào phòng nghiên cứu, để lại phía sau những ánh mắt đầy nghi hoặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa đi, Triệu Y Vân vừa nói:
“Mọi chuyện nói ra sẽ rất dài, sau khi quá trình này kết thúc ắt sẽ có người nói rõ cho anh hiểu, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có muốn cứu gia đình nhỏ của Phương Thần Phong hay không?”
Trước câu hỏi này, Phương Thần Thành ánh mắt nghiêm túc đối chọi lại cái nhìn của Triệu Y Vân, trả lời:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu không cứu tôi đã không đến đây!!”
Nghe vậy Triệu Y Vân liền gật đầu rồi nói sơ qua trình tự tiến hành, sau khi nghe xong Phương Thần Thành cũng hiểu đôi chút, đại khái là cô sẽ tiêm virus gì đó vào người anh, sau đó anh chỉ cần nằm đó để bọn họ truyền máu của mình vào người cô gái kia, nghe qua cũng không quá vất vả gì, dù sao anh cũng vô cùng tự tin vào sức khỏe của mình.
Việc Phương Thần Thành là anh em sinh đôi cùng trứng với Phương Thần Phong khiến Triệu Y Vân nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì sinh đôi cùng trứng nên cấu tạo gen của bọn họ có mức độ tương đồng cao nhất, dù không thể nào hiệu quả như máu của Phương Thần Phong, nhưng đó là cách duy nhất để cứu lấy cục diện trước mắt.
Cô lại bất giác nhớ lại câu nói vừa nãy của Phương Thần Thành, rằng Phương Thần Phong chính là người gọi điện cho anh ra nhờ giúp đỡ, chẳng lẽ hắn cũng đã suy tính đến khả năng này? Quả đúng là một người suy nghĩ sâu rộng!!!
Sau khi được cấy virus vào người, Phương Thần Thành liền được bố trí ngồi trên một chiếc giường khác.
Khỏi phải nói, vì quá tự tin vào bản thân nên anh vô cùng ung dung mà ngồi nhìn người con gái nằm trên giường bên cạnh ngầm đánh giá, nhưng chỉ chưa đầy bốn mươi phút sau, Phương Thần Thành hoàn toàn hối hận vì những gì mình đã nghĩ, lúc này anh ta đang vô cùng choáng váng, hai mắt nhạt nhòa không nhìn rõ phía trước, bây giờ anh chẳng còn ngồi được nữa mà phải nằm xuống tránh bản thân một lúc nào đó ngã lăn xuống nền đất.
Mặc dù giữa hai người có độ tương đồng gen cao, nhưng dù sao cũng không thể hoàn hảo được như máu của Phương Thần Phong, chính vì thế mà lượng máu dùng để nuôi virus cũng cần nhiều hơn.
Phương Thần Thành lúc này đã chẳng còn ung dung được như trước mà nằm bẹp dí trên giường, còn về phần Phương Thần Phong, ngay sau khi có sự ứng cứu của em trai mình, hắn đã được đưa sang chỗ khác để Luke sơ cứu, phục hồi ý thức.
Bởi vì lượng máu truyền vào người Hà Linh Chi đã đi quá xa so với giới hạn cho phép nên gương mặt hắn lúc này chẳng khác nào một cái xác chết, nhợt nhạt không sức sống.
Luke cùng các trợ phẫu phải liên tục kích tim trong khi chờ máu dự trữ đến, tuyệt đối không được để hắn rơi vào trạng thái ngừng tim, nếu không sẽ chẳng thể cứu vãn được nữa.
Cũng may là hiểu quả làm việc của Mã Phong cao, chưa đầy mười lăm phút sau đó, máu dự trữ đã được vận chuyển đến nơi bằng máy bay chiến đấu.
Sau khi tiêm thuốc loại bỏ virus ra khỏi người Phương Thần phong, bọn họ bắt đầu tiến hành truyền máu cho hắn, ban đầu cơ thể hắn xuất hiện hiện tượng bài trừ máu mới, nhưng cuối cùng mọi thứ đều trở nên thuận lợi, được tiếp máu, gương mặt hắn dần dần lấy lại được sức sống.
---------
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng thì quá trình đào thải biến thể cũng kết thúc, mọi thứ đều hoàn hảo vượt mong đợi của cả Triệu Y Vân và Luke, Hà Linh Chi lúc này đã được trở lại làm người bình thường, từ giờ cô sẽ không phải chịu đau đớn mỗi khi biến thể kích phát nữa, cô cũng không cần tự ti về chính bản thân mình.
Nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của Hà Linh Chi, rồi lại nhìn đến mấy đứa nhỏ nằm trong lồng kính, lúc này Triệu Y Vân liền mỉm cười buông lỏng bản thân, hai hàng nước mắt của cô không kìm nén được nữa mà lăn dài, nâng tay ôm lấy gương mặt mình, sau đó cô ngồi xổm xuống thút thít khóc.
Nhìn cô như vậy Luke liền thở dài, căn dặn trợ phẫu ra ngoài báo cáo kết quả cho mọi người rồi đi đến ôm lấy cả cơ thể đang không ngừng run lên từng cơn của Triệu Y Vân.
Anh biết thời gian qua cô đã chịu không ít áp lực cùng tủi nhục, nhưng với tính cách mạnh mẽ của mình, cô đã gượng ép chính mình phải chống chọi đến cuối cùng, chính vì thế ngay khi mọi chuyện đã có kết quả tốt đẹp, cô mới không khống chế được bản thân mà khóc thương tâm đến như vậy.
Là cộng sự của cô biết bao năm qua,