Sau lời chúc phúc của Khương Tuấn Hạo, toàn bộ người có mặt trong bữa tiệc đều đồng loạt vỗ tay chúc mừng.
Phía trên bục cao lúc này chỉ còn lại Hà Linh Chi, Phương Thần Phong và cha xứ, sau khi thấy tất cả đều đã chuẩn bị xong, cha xứ liền bắt đầu tiến hành nghi thức thành hôn.
Thế nhưng ngay khi Cha mới chỉ vừa mở sách ra để chuẩn bị đọc lời chứng hôn, thì Phương Thần Phong lúc này liền cầm lấy chiếc micro từ tay Tống Hạ Vũ cướp lời, nắm lấy bàn tay phỉa của Hà Linh Chi, giọng nói trầm ổn của hắn vang vọng khắp không gian:
“Chi Chi, hôm nay chính là ngày thành hôn của hai chúng ta… Và để đi được đến ngày hôm nay, cả anh và em đều đã phải trải qua vô vàn thử thách, vui có, buồn có, đau có, khổ có, hết thảy những điều này chúng ta đều đã đi qua.
Cả cuộc đời anh vốn luôn là một bản nhạc vô vị, nhưng chính sự xuất hiện của em đã làm nó trở nên có tiết tấu hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vẫn còn nhớ như in ngày định mệnh ấy xảy ra, khi anh phải chứng kiến sự sống của em đang dần dần bị cướp đi, anh đã sợ hãi đến nhường nào, kể cả cho đến tận bây giờ, anh cũng không muốn và cũng không dám đối diện nó thêm bất kỳ lần nào khác.
Chính vì thế Linh Chi, hãy cho anh cơ hội được bảo vệ em suốt phần đời còn lại với tư cách là một người chồng, và một người cha, được chứ?”
Lời của Phương Thần Phong vừa dứt cũng là lúc Hà Linh Chi lệ rơi đầy mặt, nghe những gì mà hắn vừa nói, cô bất giác nhớ lại quãng thời gian bản thân phải một mình chống chọi lại mọi thứ, cái cảm giác cô đơn và lạc lõng ấy khiến cô như muốn chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng vậy, từng hình ảnh, từng kí ức đứt quãng lần lượt chạy qua trong tâm chí cô.
Ở phía dưới khán đài, cả hai vợ chồng Phương lão gia và mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Hà Linh Chi, cả thời gian lẫn không gian như đóng băng ngay tại khoảnh khắc này.
Nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập yêu thương cùng mong chờ của Phương Thần Phong thông qua màn nước mắt, Hà Linh Chi nhỏ giọng trả lời:
“Em nguyện ý.”
Sau câu nói này của cô, mọi thứ xung quanh dường như bùng nổ, một tràng pháo tay giòn dã vang lên chúc mừng hạnh phúc hai người, bản nhạc giao hưởng dành riêng cho ngày cưới cũng được bật lên.
Nhận được câu trả lời của cô, Phương Thần Phong không kìm nén được niềm hạnh phúc mà cúi người bế bổng cô lên xoay vài vòng rồi lấy chiếc nhẫn cưới ra đeo vào ngón áp út bàn tay phải của Hà Linh Chi.
Ngay sau đó cô cũng làm điều tương tự với hắn, trao nhẫn cưới xong, chẳng cần đợi cha xứ tuyên hôn Phương Thần Phong ngay lập tức vén tấm màn cô dâu lên, hai bàn tay to lớn của hắn ôm chọn gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của Hà Linh Chi rồi đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Hà Linh Chi cũng không kiêng dè gì mà đáp lại Phương Thần Phong, hạnh phúc của cô, cuối cùng cũng trở nên trọn vẹn nhất.
Sau khi cha xứ tuyên bố hai người đã là vợ chồng, ở trên bầu trời lập tức xuất hiện cơn mưa pháo hoa với đủ loại hình dáng và màu sắc, đây cũng là một trong những sở thích của Hà Linh Chi mà Phương Thần Phong đã quan sát được, rằng cô rất thích những thứ lấp lánh phát sáng.
Sau khi nghi lễ chứng hôn kết thúc, Phương Thần Phong cùng Hà Linh Chi bắt đầu đi tiếp rượu chúc của mọi người.
Bởi vì hôm nay là ngày vui của chính mình, cho nên Phương Thần Phong đặc biệt cao hứng hơn bình thường, bất kể ai mời rượu dù là những người có máu mặt trong giới kinh doanh, hay là những nhân vật tầm thường muốn lấy lòng, hắn đều tiếp không sót một ai.
Bởi vì Hà Linh Chi không thể uống rượu trong thời gian gần đây, cho nên Phương Thần Phong phải thay cô uống toàn bộ rượu mời của khách.
Giải thích cho lý do vì sao Hà Linh Chi lại không được uống rượu là bởi vì mới chỉ cách đây vài ngày, cô cảm thấy có chút khó chịu trong người nên đã đi kiểm tra tổng quát, đến