Mặc dù lần này Phương Thần Phong vẫn là người nắm thế chủ động nhưng Hà Linh Chi lại không giống như những lần hoan ái trước đây, cô không còn bị động mặc hắn dẫn dắt nữa mà bắt đầu chủ động kích thích ngược lại.
Bởi vì đã quá quen với sự ủy mị của Hà Linh Chi mỗi lần hai người gần gũi nên Phương Thần Phong hoàn toàn bất ngờ khi thấy cô như vậy, nhưng nhiều hơn hết vẫn là niềm vui sướng khi cô cũng suy nghĩ đến cảm nhận của hắn.
Chỉ bằng những cái vuốt lưng nhẹ nhàng của Hà Linh Chi, hay những lần cô chủ động cắn lấy môi hắn, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến hắn thần hồn điên đảo, ham muốn cô cũng theo đó mà tăng lên gấp bội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buông tha cho đôi môi của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong bắt đầu tìm tòi đi sâu hơn xuống phía dưới trong khi hai bàn tay vẫn đang không ngừng lấy lòng hai tiểu bạch thỏ trước ngực Hà Linh Chi.
Môi hắn di chuyển đến đâu đều sẽ để lại những dấu hôn tím đỏ đến đó, dừng lại tại nơi cấm địa của người con gái, Phương Thần Phong không kiêng dè gì mà chạm nhẹ lên cánh hoa đang e thẹn khiến một cơn khoái cảm to lớn đánh úp lên người Hà Linh Chi.
Tiêng rên khe khẽ bật thốt ra khỏi cánh môi nhỏ xinh, tấm lưng thanh mảnh cũng vì sự kích thích này của Phương Thần Phong mà cong lên.
Không dừng lại ở đó, càng ngày Phương Thần Phong càng tiến sâu hơn, động tác cũng vồ vập hơn khiến Hà Linh Chi không tài nào nắm bắt được tiết tấu của hắn.
Qua một lúc lâu, Hà Linh Chi được Phương Thần Phong dẫn dắt đi qua hết kích thích này đến cao trào kia, cuối cùng cơ thể nhỏ bé của cô cũng run lên minh chứng cho sự thăng hoa của chính bản thân.
Nhìn cô như vậy Phương Thần Phong liền mỉm cười, hắn biết lúc này cô đã đủ sẵn sàng để tiếp nhận hắn, nhoài người lên phía trên, mặt đối mặt một lần nữa Phương Thần Phong dùng đôi môi bạc mỏng của mình để nuốt trọn từng tiếng thở gấp gáp của Hà Linh Chi.
Không đợi cô bình tĩnh lại, hắn vừa vuốt ve cơ thể Hà Linh Chi vừa từ từ tiến sâu vào bên trong cô, bởi vì vừa trải qua một lần cao trào nên nơi đó của Hà Linh Chi vô cùng nhạy cảm, cô liên tục co thắt khiến Phương Thần Phong khó lòng tiến sâu hơn khi bị cô kẹp chặt như vậy, giọng nói trầm khàn của hắn vang lên bên tai Hà Linh Chi:
“Chi Chi ngoan… thả lỏng cho anh vào!”
Nghe hắn nói như vậy, Hà Linh Chi đang chìm đắm trong cơn khoái cảm liền có chút giận dỗi, vì ai mà cô mới trở nên như vậy? Ngay sau đó cô không những không thả lỏng mà còn cố tình co thắt dữ dội hơn, điều này làm cho Phương Thần Phong hứng trọn cơn khoái cảm cô vừa tạo ra, hắn phải thở gấp một hơi để kìm nén cảm xúc, người anh em của hắn cũng vì thế mà suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng.
Nhìn hắn như vậy Hà Linh Chi liền vui vẻ vô cùng, cô nâng ánh