Trở lại sở nghiên cứu của Triệu Y Vân tại nước M, ngay khi máy bay vừa hạ cạnh, Wiliam Franky lập tức được đưa đến phòng cấp cứu đặc biệt.
Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, Phương Thần Phong liền ôm eo Hà Linh Chi định rời đi, thấy vậy cô liền nói:
“Chúng ta ở lại thêm chút nữa đi, Wiwi còn chưa biết sống chết ra sao, chúng ta làm sao có thể rời đi?”
“Anh ta sẽ không chết, em không phải lo!!”
“Wiwi có người bạn thân như anh đúng thật là bất hạnh mà!!!”, vừa liếc xéo Phương Thần Phong, Hà Linh Chi vừa phàn nàn.
Nghe cô nói vậy, Phương Thần Phong liền cười châm biếm đáp:
“Anh không đánh hắn một trận vì tội phá đám vợ chồng chúng ta là may cho hắn rồi, khó khăn lắm ba nhóc con mới chịu ở lại nhà nội, vậy mà…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời Phương Thần Phong liền bắn ánh nhìn chán ghét về phía phòng hồi sức, thấy vậy Hà Linh Chi liền đanh giọng:
“Vậy anh có tin em cho anh ngủ trong thư phòng từ giờ đến hết đời hay không!!!!”
Câu nói đe dọa của Hà Linh Chi khiến Phương Thần Phong giật mình thon thót, bản thân hắn là một đấng mày râu sinh sực dồi dào, sao có thể sống một mình đến hết đời đây? Hơn nữa vợ hắn càng ngày càng quyến rũ như vậy, làm sao hắn có thể chịu nổi? Nhất là kể từ khi sinh ba tiểu bảo bối, thân hình cô đầy đặn lên trông thấy, ôm vào xúc cảm thật thoải mái, hằng đêm hắn khó lòng cưỡng lại được, thế nhưng lại vẫn phải tiết chế vì cái mà vợ hắn bảo rằng “sinh hoạt phù hợp”, được nhìn được sờ mà không được ăn, hắn vô cùng bất mãn.
“Anh ngủ thư phòng cũng được, nhưng là ngủ cùng em!!!”
Nói rồi Phương Thần Phong liền bế thốc Hà Linh Chi lên rời đi.
“Phương Thần…”
“Em định ở đây để làm bóng đèn sao? Nếu muốn làm bóng đèn thì về nhà anh cho em “tỏa sáng”!!!”
Vừa nói Phương Thần Phong vừa ôm ngang eo Hà Linh Chi kéo cô đi, mặc khác ở bên trong phòng hồi sức, Wiliam Franky vừa trải qua một cuộc tiểu phẫu để lấy đầu đạn và vệ sinh miệng vết thương.
Bởi vì viên đạn ở trong cơ thể một thời gian khá dài, cộng thêm độc Tử Thần khiến cho phần thịt xung quanh miệng vết thương gần như là hoại tử, Triệu Y Vân không còn cách nào khác ngoài việc cắt bỏ chúng, nếu không điều này sẽ khiến khả năng hồi phục vết thương sẽ chậm đi rất nhiều.
Đứng nhìn từng giọt nước biển đang được truyền vào người Wiliam Franky, Triệu Y Vân không biết nên diễn tả cảm xúc của bản thân ra sao, hiện tại hắn đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là thể lực bị suy nhược một chút, còn lại không có vấn đề gì đáng lo ngại cả.
Thế nhưng…
Nhớ lại thời điểm đó, Triệu Y Vân biết bản thân mình lúc đó đã sợ hãi ra sao, sợ hãi việc Wiliam Franky sẽ mãi mãi rời xa khỏi thế giới của cô, sợ khoảng các của cả hai người sau này lại là cả một kiếp người, mặc dù miệng lúc nào cũng tùy ý nói không cần đến hắn, muốn quên đi hắn, nhưng trong tâm trí cô không lúc nào quên được hình bóng hắn.
Từng cử chỉ, từng nụ cười, từng ánh mắt hay sự quan tâm của hắn, dù cho những điều đó không thuộc về bản thân cô, nhưng nó lại khiến cô nhớ mãi không quên, phải chăng bản thân cô đã quá khát khao những điều đó, cho nên mới khó lòng quên đi? Thở dài một hơi sau đó Triệu Y Vân quay lưng rời khỏi phòng hồi sức.
Những ngày sau đó Triệu Y Vân vẫn thay thuốc cho Wiliam Franky vô cùng đều đặn, duy chỉ vấn đề vệ sinh cá nhân của hắn là cô giao cho thuộc hạ của mình.
Có thể nói tốc độ hồi phục thể lực