Lúc đó cô không hiểu tại sao trên đời này lại có thể tốt bụng đến vậy, kể cả sau này cũng vậy. Nhiều lúc cô hoài nghi liệu cha nuôi có phải đang có mưu đồ gì hay không? Nếu không thì tại sao ông lại có thể nhân từ và đối xử tốt với bọn cô như vậy – những người không có một chút quan hệ máu mủ gì với ông? Nhưng rồi tất cả những hoài nghi của cô cũng được gỡ bỏ theo năm tháng. Cô vẫn nhớ rất rõ những gì ông nói với bọn cô khi mà ông sắp chút hơi thở cuối cùng của mình:
“Các con hãy tự bảo vệ bản thân thật tốt. Hãy nhớ rằng, trên đời này không ai bảo vệ chúng ta bằng chính chúng ta. Hoàn cảnh và số phận của chúng ta không giống như những đứa trẻ khác, chúng ta không có ba mẹ cũng như gia đình che chở, nhưng tại đây ta tin rằng ta đã tạo ra được một gia đình lớn mạnh và ấm áp nhất trên thế giới này. Dù sau này các con lớn lên, các con có thể lựa chọn ở lại hoặc rời đi nơi này, thì cánh cửa của ngôi nhà này luôn luôn rộng mở chào đón các con khi các con muốn quay về. Ta yêu các con…”
Ngày cha mất có lẽ là ngày đau buồn nhất của tất cả các thành viên trong tổ chức, bởi thứ mà ông trao cho bọn cô không chỉ là những kĩ năng võ thuật, súng ống, công nghệ, y học,… mà hơn thế nữa, cái mà ông trao cho bọn họ là tình thương của gia đình, sự mẫu mực và bao dung của một người cha, cũng như sự ân cần và dịu dàng của một người mẹ. Ông đã trao cho bọn cô thứ mà bọn cô cho rằng là quý giá nhất trên đời, đó là: “một mái ấm gia đình thực sự”.
Mãi cho đến sau này, khi bọn cô đủ 18 tuổi, anh cả mới nói cho bọn cô biết rằng ông cũng là một đứa trẻ mồ côi. Ông nói rằng ông cũng là một đứa trẻ mồ côi, ông bị cha mẹ của chính mình bỏ rơi từ khi vừa đẻ ra, cha nuôi của ông đã nhặt được ông từ trong thùng rác. Lúc đó trên người ông vẫn còn dính máu của người mẹ đã đẻ ra ông, khắp người ông toàn kiến, thậm chí là có một số vết gián cắn. Sau đó cha nuôi của ông – bọn cô vẫn hay gọi là ông nội, đã đem ông về nuôi dưỡng, huấn luyện ông trở thành một người mạnh mẽ và tai giỏi như vậy. Mặc dù ông cũng là trẻ mồ côi như bọn cô, nhưng ông cho rằng ông đã hạnh phúc hơn những đứa trẻ trong tổ chức chúng ta rất nhiều, vì ít ra ông không biết cha mẹ mình là ai, không phải chịu sự đối xử tàn bạo đến từ chính những người đã sinh ra mình.
Ông nói rằng bởi ông trời đã ban cho ông một người cha tốt bụng như vậy, vì thế ông cũng muốn trở thành một người giống như ông nội. Ông muốn đem những gì mà ông nội trao cho mình truyền lại cho bọn cô.
Cũng vì chính lí do đó mà cô nhất định phải tham gia vào trận chiến ngày mai. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở lên nghiêm túc và sắc lạnh, cô thề rằng cô sẽ chiến đấu hết mình vì tổ chức, vì mái ấm thân thương của cô. Cho dù có phải bỏ mạng tại Hắc Phong Bang thì cô cũng không bao giờ từ bỏ gia đình của mình.
Cứ như vậy, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau trải qua một đêm yên bình cuối cùng trước khi sóng gió ập đến.
.
.
.
5 giờ sáng tại phòng kĩ thuật thông tin của Huyết Sắc Bang.
Khương Tuấn Hạo và Hà Linh Chi đang tập trung hết toàn bộ tinh thần vào 30 màn hình Led trước mặt.
Bước đầu tiên phải vô hiệu hóa được toàn bộ hệ thống tường lửa của Hắc Phong Bang, có như vậy thì bọn họ mới biết rõ hoàn toàn địa hình, kiến trúc, cũng như hệ thống bảo mật, mật mã kho chứa vũ khí của Hắc Phong Bang.
Sau khi biết được kết cấu trụ sở chính Hắc Phong Bang, bọn họ sẽ tiến hành lên kế hoạch cho người phụ trách từng nhóm tiến hành phục kích đánh tỉa. Đối thủ lần này của bọn họ có thể nói là mạnh nhất từ trước đến giờ, nên bọn họ không thể nào chọn cách đánh trực tiếp như trước đây được. Vì Hắc Phong Bang có rất nhiều chi nhánh nhỏ, thậm chí là trải dài ra nước ngoài. Tuy nhiên, càng là những tổ chức lớn và đề cao tính quy củ thì bọn họ lại càng quan tâm vấn đề người chỉ huy. Chính vì vậy, cách tốt nhất là đánh vào trụ sở chính, nếu thắng lợi bọn chúng sẽ giống như rắn mất đầu mà mất phương hướng hành động.
Một giờ sau.
“Correct!”
22 màn hình Led trước mặt bọn họ đồng loạt hiển thị chữ “Correct!”, chứng tỏ bọn họ đã vô hiệu hóa được hệ thông tường lửa của Hắc Phong Bang.
Hà Linh Chi lên tiếng:
“Đại ca, đã hoàn thành giải mã hệ thống tường lửa bên ngoài.”
Khương Tuấn Hạo nhìn vào một loạt màn hình Led rồi nhíu mày hỏi:
“Tại sao 8 màn hình của kho vũ khí vẫn chưa bị vô hiệu hóa?”
“Bởi vì kho vũ khí của bọn chúng dùng hệ thống tường lửa riêng biệt, em nghĩ chiếc nhẫn kia của hắn là dùng để mã hóa nó.”
“Vậy phải mất bao lâu mới có thể vô hiệu hóa chúng?”
“Em vẫn chưa xác định rõ, nhưng có thể ít nhất là 3 tiếng.”
“3 tiếng? Quá lâu, lần này chúng ta xác định là đánh úp vào kho vũ khí của bọn chúng đầu tiên. Sau khi kiểm soát được toàn bộ vũ khí của bọn chúng rồi thì ta mới có thể dễ dàng thu gọn những địa điểm khác.”
Hà Linh Chi lại bắt đầu thao tác một loạt mã hóa trên bàn phím. Sau 15 phút, đột nhiên vẻ mặt của cô trở lên nghiêm trọng hơn trước. Thấy thế Khương Tuấn Hạo liền lên tiếng:
“Có chuyện gì bất thường sao?”
Vừa nhìn vào màn hình điều khiển chính Hà Linh Chi vừa lên tiếng:
“Em nghĩ chúng ta không thể nào vô hiệu hóa được kho vũ khí của