Nghe những lời mà Lâm Minh Thiện vừa nói, trong lòng Hà Linh Chi cảm thấy có chút buồn.
Nếu đúng như những gì Lâm Minh Thiện nói, thì chẳng phải Phương Thần Phong giữ cô lại bên cạnh là vì cô có ích cho hắn, chứ không phải vì bất kì lí do nào khác hay sao? Vậy… nếu như cô không được như những gì mà Phương Thần Phong mong đợi, liệu rằng một ngày nào đó hắn sẽ loại bỏ cô không?
Nếu đã như vậy, cô nhất định phải trở thành một người hoàn hảo, có đầy đủ những yếu tố mà Phương Thần Phong yêu cầu, có như vậy thì cô mới có tư cạnh đứng bên cạnh hắn.
Hơn nữa, cô cũng không cho phép bản thân trở nên yếu đuối nhu nhược, đó không phải là con người của cô.
Yếu đuối… sẽ chỉ khiến bản thân vô dụng hơn mà thôi, mà cô thì không muốn trở thành kẻ vô dụng!
“Vậy hẹn gặp lại anh sau ba giờ nữa!”
Cảm thấy Hà Linh Chi có vẻ đã hiểu những gì bản thân muốn truyền đạt, Lâm Minh Thiện liền vui vẻ trả lời:
“Được!”
Nói rồi, Lâm Minh Thiện liền quay gót rời khỏi phòng huấn luyện riêng.
Những lời mà Lâm Minh Thiện vừa nói hoàn toàn là có ý tốt cho Hà Linh Chi cũng như để tránh cô có những suy nghĩ lệch lạc về Phương Thần Phong.
Nhưng thực chất lại hoàn toàn sai lệch so với ý định ban đầu của Phương Thần Phong.
Sở dĩ Phương Thần Phong muốn rèn luyện cho Hà Linh Chi những thứ này không phải để cô có đầy đủ tư cách cũng như giá trị để ở bên hắn, mà là vì hắn muốn tạo cho cô một lớp bảo vệ kiên cố nhất.
Ở bên hắn, cô hoàn toàn có thể tự do bay nhảy mà không lo sợ bất cứ nguy hiểm nào, nhưng giờ đây cô đang là mục tiêu mà thế lực bí ẩn kia muốn nhắm đến.
Hắn lại chẳng thể đoán trước đươc tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra, chính bì thế cô phải trở lên mạnh mẽ hơn, tài giỏi hơn để có thể tự bảo vệ được bản thân trong những trường hợp bất khả kháng nhất.
Hắn là đang lo cho sự an toàn của cô sau này.
Sau khi Lâm Minh Thiện đi khỏi, Hà Linh Chi liền hồi tưởng lại những gì mà hắn vừa làm mẫu cho cô rồi bắt đầu luyện tập.
Ba tiếng sau, Lâm Minh Thiện một lần nữa trở lại căn phòng huấn luyện.
Trong suốt ba giờ đồng hồ qua, hắn vẫn luôn quan sát Hà Linh Chi thông qua camera giám sát nên đã biết được cô đang bị thiếu sót ở điểm nào:
“Chúng ta có thể bắt đầu được rồi chứ?”
“Không vấn đề!”, Hà Linh Chi kiên định đáp.
Nghe vậy, Lâm Minh Thiện liền nhếch miệng cười rồi cùng Hà Linh Chi lên sàn giao đấu.
Thời gian hai người giao đấu không lâu, nhưng Hà Linh Chi bị Lâm Minh Thiện đánh bại không biết bao nhiêu lần, cùng là những chiêu thức đó, nhưng Lâm Minh Thiện lại kết hợp chúng một cách vô cùng nhuần nhuyễn, hơn nữa lại vô cùng dứt khoát.
Sau khi xuống ghế nghỉ ngơi, Hà Linh Chi vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn chai nước một cách chăm chú.
Thấy vậy, Lâm Minh Thiện liền ngồi xuống bên cạnh nói:
“Tôi thấy…”
“Tôi sẽ cố gắng luyện tập hơn nữa!”, không để Lâm Minh Thiện nói hết câu Hà Linh Chi đã lên tiếng cắt ngang.
Nghe thấy vậy, Lâm Minh Thiện liền thở dài nói:
“Tôi không có ý phê bình cô! So với những người mà tôi huấn luyện trước đây, để trong vòng ba tiếng nhớ hết những chiêu thức kia thì chưa có ai