Đối với vụ cá cược kia, Hà Linh Chi tạm thời gác lại một bên rồi xử lý sau.
Vấn đề hiện tại của cô bây giờ là hoàn thành xong khóa huấn luyện này càng sớm càng tốt.
Cô đã từng hỏi Lâm Minh Thiện rằng liệu bản thân có thể rút ngắn thời gian huấn luyện lại được hay không thì chỉ nhận được cái nhìn khinh bỉ đến từ hắn, đến bây giờ cô vẫn nhớ như in câu nói mà Lâm Minh Thiện đã nói với mình hôm đó:
“Mới tiến bộ có chút xíu mà đã múa võ ra oai!!! Em cứ yên tâm đi, những chiêu thức mà tôi dạy cho em kể từ lúc bắt đầu đến bây giờ chỉ là những thứ cơ bản nhất.
Đợi đến lúc vào cường độ chính rồi thì lúc đó em có cầu xin tôi kéo dài thời gian hay giảm nhẹ cường độ đi thì cũng không thể nào đâu!!!”
Quả thực đúng như những gì mà Lâm Minh Thiện đã nói, càng ngày độ khó của những bài tập mà cô tiếp nhận ngày càng cao, hầu như ngày nào kết thúc buổi tập luyện trở về phòng ngủ cả người cô đều có vô số vết bầm tím trên người.
Nhìn tình trạng của cô, Lâm Minh Thiện thân là anh trai cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng cũng chẳng giám làm trái lệnh lão đại.
Chính vì thế liền đặc biệt tặng cô một chai rượu mát – xa, chỉ mong sao thời điểm lão đại quay trở về những vết bầm đó sẽ kéo nhau biến mất khỏi người Hà Linh Chi, nếu không thì hắn cũng không thoát khỏi số kiếp bị lưu đày.
Kể từ lúc Phương Thần Phong sang Anh đến nay cũng đã tròn mười ngày rồi, vậy mà đến một cuộc gọi điện hay thậm chí là một tin nhắn hỏi thăm cô từ hắn cũng không có.
‘Hắn thực sự là không quan tâm cô sống chết ra sao hay sao? Hay đúng như những gì mà cô đã nghĩ, rằng hắn chỉ coi cô giống như những thuộc hạ khác trong Hắc Phong Bang? Nếu đúng là như vậy, thì có phải cô đang giống như con thiêu thân, dẫu biết là nguy hiểm nhưng vẫn cố lao đầu vào chỗ chết?’
Động thái lần này của Phương Thần Phong cô thực sự không hiểu đó là gì.
Không, phải nói là cô chưa từng nhìn thấu được con người hắn mới đúng, nhưng hắn thì khác, hết lần này đến lần khác tâm tư của cô đều bị hắn nhìn thấu.
Chẳng lẽ cô sẽ phải chịu thua trước hắn một cách thân bại danh liệt như vậy hay sao?
Nhìn lên đồng hồ thấy cũng khá muộn rồi, Hà Linh Chi liền dẹp hết mọi chuyện sang một bên rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ cô đã thấy có một người nào đó bước vào phòng của cô, sau đó tiến về phía giường cô đang nằm, cô cố gắng muốn nhìn rõ xem người đó là ai nhưng chẳng thể nào nhìn rõ, chỉ biết với tướng mạo đó thì hẳn phải là một người đàn ông.
Cô vươn tay muốn chạm đến hắn nhưng chẳng thể nào với nổi, sau đó hắn dần dần rời xa cô, rời xa khỏi căn phòng này.
“LÀ AI!!!”
Giọng nói của Hà Linh Chi vang vọng trong căn phòng rộng lớn ngoài cô ra thì chẳng còn bóng người nào cả.
Lúc này cô mới biết hóa ra mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, vì vậy liền nhanh chóng rời giường chuẩn bị cho một ngày huấn luyện mới.
Vẫn như thường lệ, sau khi kết thúc bài huấn luyện buổi sáng, cô có đi ngang qua vườn hoa tử đằng, loáng thoáng thấy từ sâu bên trong những cây hoa tử đằng cao lớn là bóng hình của một người phụ nữ.
Hà Linh Chi cảm thấy vô cùng kì lạ, Hắc Phong Bang vốn chỉ toàn nam giới, không hề có nữ giới.
Vậy tại sao ở