Nghe câu nói không vui không buồn, không cao không thấp của Triệu Y Vân, Lâm Minh Thiện liền có cảm giác muốn nhảy đến ngay trước mặt cô mà lay thật mạnh rồi hỏi cô tại sao lúc nào cũng có thể hờ hững với hắn như vậy cơ chứ?
“Anh không phủ nhận năng lực của Linh Chi, nhưng mà… nhưng mà… không nhờ người thầy giỏi, biết truyền đạt những cái điều trọng tâm như anh thì Linh Chi mới dễ dàng tiếp thu được chứ?”
“Gì mà thầy giỏi chứ…”
“Này Y Vân à, sao lúc nào em cũng tìm cớ để phủ định mọi thứ của anh như vậy chứ hả?”
“Tôi chỉ đang nói đúng sự thật mà thôi!”
“Em… em…”
Nhìn hai người cãi nhau qua lại, Hà Linh Chi quả thực hết nói nổi, bất quá như vậy cảm giác lại thực gần gũi
“Được rồi được rồi, là nhờ Thiện đại ca dạy hay nên em mới học được tất cả các chiêu thức nhanh như vậy.
Oke?”
Nghe thấy những lời này, Lâm Minh Thiện liền nở nụ cười tươi rói rồi nâng tay làm dấu like hướng phía Hà Linh Chi.
Thấy vậy, Triệu Y Vân cũng chỉ liếc nhìn Lâm Minh Thiện một cái rồi tiếp tục băng bó cánh tay cho Hà Linh Chi.
Đột nhiện như nhớ ra gì đó, Hà Linh Chi liền nói:
“Mà này, anh đừng có quên vụ cá cược kia đó!”
Nhắc đến vụ cá cược, nụ cười trên môi Lâm Minh Thiện liền bay mất tăm không còn chút dấu vết, nói:
“Tiểu Chi Chi, hay là…”
“Không nói nhiều, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, bây giờ nếu anh còn ở đây kì kèo mặc cả thì để em cho mượn cái váy.”, Hà Linh Chi lên tiếng cắt ngang.
Lâm Minh Thiện nghe không hiểu những gì cô nói liền hỏi lại:
“Mượn váy? Làm gì?”
“Để anh mặc chứ còn làm gì?”
Lời nói của Triệu Y Vân vừa dứt thì một lần nữa Lâm Minh Thiện lại nhận được ánh mắt khinh bỉ từ hai cô.
Khi đã hiểu ra được hàm ý trong câu nói của cô, Lâm Minh Thiện liền phừng phừng lửa giận:
“Em để đó mà dùng!!!”
“Không để dùng chứ chẳng lẽ anh định mặc thật?”, Hà Linh Chi vẻ mặt giả ngu hỏi lại.
Một lần nữa hai ánh mắt khinh bỉ hướng Lâm Minh Thiện chiếu tới.
Đến đây quả thực nhìn Lâm Minh Thiện giống như là đang có một ngọn lửa to đùng đang cháy ở trên đầu vậy:
“Hai em… các người….
hừ!!! Đợi đấy!!! Ta ghim!!!”
Nói xong liền hung hung hổ hổ đi ra ngoài mà không thèm quay đầu lại nhìn.
Thấy vậy Hà Linh Chi liền bật cười lớn, còn Triệu Y Vân cũng lắc đầu cười nhếch miệng:
“Cậu cũng thật biết cách chọc tức anh ta!”
“Haha… thỉnh thoảng có anh ta bên cạnh mình cảm thấy thoải mái hơn phần nào.”
“Vậy… còn chuyện giữa cậu và Phương Thần Phong, cậu định giải quyết như thế nào?”
“Ây da, mình không phải người lo xa, đến đâu hay đến đó, chuyện tình cảm đâu ai tính toán trước được điều gì cơ chứ?”
“Nhưng…”
“Cậu cứ yên tâm đi tiểu tổ tông của tôi ơi, lão nương sẽ không để bản thân trở thành kẻ bi lụy đâu.
Đúng là mình có tình cảm đặc biệt với anh ta thật, nhưng cũng không phải kiểu yêu đến chết đi sống lại, mình tự khắc có cách riêng của mình.”
Ở bên ngoài phòng của hai người, thực ra Lâm Minh Thiện vẫn chưa rời khỏi nơi này.
Anh ta đứng bên ngoài lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, cũng may trước khi đi ra đã cố tình để cửa khép hờ thì mới có thể nghe thấy tiếng của bọn họ.
Nghe thấy những gì mà Hà Linh Chi vừa nói, Lâm