Ôn Ninh kinh ngạc, sao An Thần sẽ…
Có điều cô giả vờ mình không thèm để ý: “Cũng không phải thế, chỉ hơi mệt một chút mà thôi.
”
An Thần có chút bất đắc dĩ, đang muốn giải thích, thì Ôn Ninh đã đuổi người: “Tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi, anh về trước đi.
”
Thấy cô cố chấp như vậy, An Thần cũng không có cách nào khác, anh ta ngẫm nghĩ một chút, loại chuyện này thật sự vẫn phải để người trong cuộc đến giải quyết thì mới thích hợp: “Vậy tôi không quấy rầy nữa.
”
Sau khi An Thần đi khỏi, thì đến tìm Lục Tấn Uyên, báo cáo tình hình của Ôn Ninh cho anh biết, sau đó, tự mình nói thêm vào một câu: “Có lẽ, cô Ôn vẫn còn khúc mắc vì chuyện trên mái nhà ngày hôm đó.
”
Lục Tấn Uyên nghe thấy thế, thì nhíu mày: “Cậu trở nên lắm lời như vậy từ bao giờ hả?”
An Thần bất đắc dĩ ra ngoài, cảm giác bị kẹp giữa hai người, đúng là mất lòng cả hai bên.
Lục Tấn Uyên xử lý xong thủ tục phía bên này cho Lưu Mộng Tuyết, nhìn cô ta lên xe chuyển viện, xong rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ của Ôn Ninh.
Những ngày qua, hình như anh còn chưa từng qua đó thăm cô.
Nghe nói, cô lại ăn không ngon miệng.
Nghĩ đến lời bác sĩ nói, hình như cô còn bị thiếu dinh dưỡng, thì anh lại nhíu chặt mày lại, nhưng vẫn đi về phía đó.
Khi Lục Tấn Uyên đẩy cửa ra thì Ôn Ninh đang xem TV, bây giờ ở chỗ này cô cũng chẳng có việc gì để làm cả, cho nên, chỉ có thể làm vài việc nhàm chán như vậy để giết thời gian.
“Sức khỏe, thế nào rồi?” Mặc dù Lục Tấn Uyên đến thăm bệnh, nhưng vẫn tiếc chữ như vàng.
Ôn Ninh nghe thấy giọng điệu khô cắn giống như đang an ủi cấp dưới kia, thì trong lòng mỉa mai, không muốn nhìn thấy cô thì đừng đến, sao phải lạnh lùng như băng vậy, cô nghe mấy lời ấy chắc chắn sẽ không cảm thấy ấm lòng.
“Vẫn ổn, không chết được.
”
Lời Ôn Ninh nói cũng rất cứng rắn, nghe như có ý muốn cãi nhau.
Lục Tấn Uyên thiếu chút nữa thì nổi giận, có điều, nghĩ đến chuyện An Thần nói với anh, thì lại nhịn xuống: “Hôm ấy, sở dĩ tôi nói với đám người kia lựa chọn cứu cô ta mà không phải cứu cô, là vì những kẻ bắt cóc kia từng có tiền sử, gã ta là người không giữ chữ tín, chắc chắn sẽ không làm theo điều tôi lựa chọn.
Cho nên, vì bảo vệ an toàn cho cô, nên mới nói như vậy.
”
Ôn Ninh liếc nhìn Lục Tấn Uyên: “Nếu như là anh, sau khi bị bỏ qua, lại nghe thấy lời giải thích như thế, thì có tin hay không?”
Ôn Ninh không tin tưởng theo bản năng, ai biết đây là lý do mà Lục Tấn Uyên tạm thời nghĩ ra được hay sự thật là như vậy?
Cô đã không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh nữa rồi.
“Tôi cần phải nói dối với cô sao?” Đây là lần đầu tiên Lục Tấn Uyên giải thích với người khác, lại bị Ôn Ninh nghi ngờ như vậy, nên trong lòng cũng không vui.
“Tin hay không thì tùy cô.
”
Nói xong, Lục Tấn Uyên đứng dậy: “Cô đã tiếc mạng sống của mình như vậy, thì phải nghe theo lời bác sĩ nói, ăn uống đầy đủ, đừng để người khác lại phát hiện ra cô bị thiếu chất, đến lúc đó, lại cho rằng tôi ngược đãi cô.
”
Lục Tấn Uyên nõi xong thì ra ngoài luôn.
Ôn Ninh ngồi trên giường, nhìn theo bóng lưng anh.
Trong đầu lại vang lên lời anh vừa nói.
Tuy rằng cô tự nói với bản thân, đừng tin tưởng mỗi câu mỗi chữ người đàn ông này nói ra, nhưng mà, sau khi nghe lời giải thích của anh, tâm trạng của cô đúng là đã khá hơn vừa nãy rất nhiều.
Lục Tấn Uyên làm như vậy, hoàn toàn vì muốn bảo vệ cô sao?
Ôn Ninh ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho An Thần, An Thần nghe thấy cô hỏi bóng gió thì trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người kia giận dỗi nhau, nhưng mà lại khiến anh ta sắp khóc đến chết rồi, nên vội vàng nói vun vào, nói cách khác, anh ta không muốn làm chân sai vặt truyền lời cho bọn họ nữa.
“Không tin, tôi có thể gửi tài liệu ngày hôm đó tôi điều tra được cho cô xem.
”
Nghe thấy An Thần nói như vậy, Ôn Ninh đã xác định, lời anh nói là sự thật.
Huống chi, Lục Tấn Uyên quả thực không cần phải lừa cô làm gì cả, dù sao, cho dù anh có thật sự làm như vậy, thì Ôn Ninh cũng không thể làm gì anh cả.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Ôn Ninh nhẹ nhõm hơn không ít, vốn dĩ do tâm trạng