Ôn Ninh mới suy nghĩ được một lát thì Lục Tấn Uyên đã trở lại: “Thủ tục đã hoàn tất, cô thu dọn mọi thứ xong chưa?”
Ôn Ninh nhẹ gật đầu, cô cũng không có đồ đạc gì cần phải thu dọn, chỗ này là phòng bệnh VIP mà Lục Tấn Uyên cố ý sắp xếp, mấy thứ như đồ dùng hàng ngày gì đó đều đầy đủ hết, cực kỳ tiện lợi, thế nên cô chỉ mang mấy bộ quần áo của mình đến.
“Vậy thì đi thôi.” Lục Tấn Uyên gật đầu, rất thoải mái nhận lấy túi từ tay Ôn Ninh.
Động tác theo bản năng này của anh khiến đáy lòng Ôn Ninh dâng lên chút ấm áp yếu ớt.
Cũng không biết có phải do cô bị k1ch thích bởi cuộc nói chuyện ban nãy với y tá hay không, mà cô đột nhiên buộc miệng gọi Lục Tấn Uyên lại: “Lục Tấn Uyên, tôi… tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Tấn Uyên nghe cô gọi thì xoay người lại, nhẹ gật đầu ra hiệu cô nói tiếp.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lục Tấn Uyên bất ngờ vang lên, anh cầm lấy điện thoại rồi nhìn thoáng qua, nhưng tên người gọi được hiển thị lại khiến anh phải nhíu mày.
Là Mộ Yên Nhiên gọi đến.
“Tôi nghe điện thoại đã, một lát nữa lại nói tiếp.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên cũng đi ra ngoài luôn.
Vừa nãy, Ôn Ninh đứng rất gần với Lục Tấn Uyên, cho nên, cô nhìn thấy rất rõ cái tên chạy trên màn hình điện thoại.
????????ải ????ghiệm đọc ????????????????ệ???? số 1 ????ại ~ ????????ùm????????????????ệ ????﹒VN ~
Mộ Yên Nhiên…
Thật quen tai, cô cố gắng hồi tưởng lại, rất nhanh đã nhớ ra là ai.
Đúng vậy, chính là nữ sinh đã từng hẹn hò với Lục Tấn Uyên, hiện tại đang sinh sống ở nước ngoài.
Bàn tay đặt ở bụng dưới của Ôn Ninh năm chặt lại, vừa rồi, trong nháy mắt cô có loại xúc động muốn nói ra chuyện về đứa bé này, thế nhưng mà…
Chỉ cần vừa nghĩ tới tên người gọi đến kia, còn có thái độ trêu chọc của người nhà và bạn bè bên cạnh Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh lại từ bỏ suy nghĩ này ngay lập tức.
Hình như cô có chút tự mình đa tình rồi, cũng may, cô vẫn chưa nói điều gì cả.
Lục Tấn Uyên đi ra ngoài nhận điện thoại của Mộ Yên Nhiên, từ sau lần trước, khi anh rời khỏi chỗ cô ta, mối quan hệ của hai người lại khôi phục sự lạnh nhạt như trước kia.
Lục Tấn Uyên từng cho người đưa một món quà đắt tiền cho Mộ Yên Nhiên, xem như là lời xin lỗi vì ngày đó đột ngột bỏ đi, thế nhưng cô ta cũng không tiếp tục liên lạc với anh.
Tính cách của Lục Tấn Uyên vốn luôn kiêu ngạo, nếu anh đã cho bậc thang mà người ta không chịu xuống, thì anh cũng không thể nào mặt dày mày dạn tiếp tục qua lại làm gì.
Không nghĩ tới, cuối cùng là Mộ Yên Nhiên nhận sai trước.
“Tấn Uyên, tối hôm nay em về nước, anh đến đón em được không?”
Giọng điệu của Mộ Yên Nhiên cận thận từng li từng tí, nếu là cô ta của quá khứ, khẳng định sẽ không bao giờ tượng tượng nổi có một ngày cô ta sẽ nói chuyện với Lục Tấn Uyên như thế này.
Đã từng có một Lục Tấn Uyên cưng chiều cô ta đến tận trời cao, chẳng sợ cô ta muốn hái sao ở trên trời thì anh cũng sẽ cố gắng lấy xuống cho cô ta.
Nhưng bây giờ…
Ngày ấy, sau khi Mộ Yên Nhiên nhận được quà tặng của Lục Tấn Uyên thì vẫn còn cảm thấy tức giận.
Vậy mà anh dám vứt bỏ một mình cô ta ở đấy, thậm chí còn không xem màn biểu diễn báo cáo tốt nghiệp của cô ta, chỉ tặng cho cô ta một món quà thì quá không có lòng thành.
Mộ Yên Nhiên từng nghĩ rằng, nhất định phải chờ Lục Tấn Uyên nói xin lỗi với cô ta trước, sau đó còn phải năn nỉ và nói thật nhiều lời hay thì cô ta mới tha thứ cho anh.
Nhưng không nghĩ tới, kể từ sau ngày đó, Lục Tấn Uyên không còn liên lạc với cô ta nữa.
Lúc này Mộ Yên Nhiên mới nhận ra bọn họ đã rời xa nhau quá lâu, Lục Tấn Uyên ngày hôm nay không còn là người đàn ông yêu cô ta như sinh mệnh của ngày xưa.
Cô ta không thể tiếp tục tùy ý làm bừa, ra vẻ kiêu căng nữa, nếu muốn có được trái tim của anh một lần nữa thì nhất định phải chủ động tấn công.
Cho nên, sau khi tốt nghiệp, Mộ Yên Nhiên đã quyết định về nước.
Không phải chỉ là chủ động tấn công thôi sao? Giữa bọn họ đã có nền tảng tình cảm nhiều năm như vậy, chỉ cần cô ta hạ mình thì Lục Tấn Uyên sẽ không từ chối.
“Tấn Uyên, một mình em trở về, muộn như vậy… Sân bay lại vắng vẻ như thế, em… em sợ”
Lục Tấn Uyên cân nhắc một lát, suy nghĩ tốt rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ đi đón cô.”
Lúc này Mộ Yên Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lát nữa em sẽ gửi thông tin về chuyến bay cho anh, cám ơn anh, Tấn Uyên.”
Lục Tấn Uyên nở nụ cười nhạt, không nghĩ tới Mộ Yên Nhiên lại khách sáo như vậy: “Không cần như thế, chúng ta là bạn bè mà, tôi giúp cô cũng là việc nên làm thôi.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên nhanh chóng cúp điện thoại.
Nhưng Mộ Yên Nhiên lại sửng sốt và