Lục Tấn Uyên im lặng một lúc, Mộ Yên Nhiên thấy anh không nói câu nào, trong lòng có chút nóng nảy, vì vậy giả vờ hắt hơi.
“Tấn Uyên, chỗ này lạnh hơn nhiều so với nước ngoài, em đợi anh, khụ khụ.
”
Rốt cuộc, Lục Tấn Uyên cũng không nhẫn tâm như vậy, hơn nữa quả thật đây là anh đã đồng ý tới đón Mộ Yên Nhiên, anh gọi điện thoại cho An Thần, “Cậu tới chỗ tôi một chuyến, đưa Ôn Ninh về nhà” Nói xong, Lục Cẩn Niên cầm bút, viết một bức thư nói rằng mình có việc gấp cần phải làm, bảo cô đợi An Thần đến đón sau đó mới rời đi.
Ôn Ninh thật vất vả mới có thể thoát ra khỏi chỗ bà chủ, trở về mới phát hiện Lục Tấn Uyên đã không còn ở đó nữa.
Cô nhìn xung quanh, liền tìm thấy một tờ giấy ghi chú, Lục Tấn Uyên có việc gấp phải rời đi, trong lòng cô mơ hồ có chút cảm giác mất mác không rõ.
Hiện tại là thời gian ăn cơm, trong quán cơm có rất nhiều người, Ôn Ninh bị bà chủ kéo tới chỗ quầy thanh toán đứng chờ An Thần tới đón.
“Làm sao vậy, bạn trai cháu, đi rồi?”
“Anh ấy, anh ấy không phải bạn trai cháu”Ôn Ninh đột nhiên có chút nản lòng giải thích chuyện này.
Chủ yếu là cô không muốn lại nghe bà chủ nói mấy cái biện pháp nắm giữ đàn ông nữa, cô với Lục Tấn Uyên, căn bản không phải là người cùng một thế giới, cần gì phải làm mấy chuyện không cần thiết để tự rước lấy nhục chứ?
“ha ha, cháu nói thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng vừa rồi lúc ăn cơm, rốt cuộc là bộ dạng như thế nào dì không phải không thấy được, cháu có dám nói cháu một chút cũng không thích, không thèm để ý cậu ta hay không?”
Ôn Ninh có chút sững sờ, cô vừa muốn phủ nhận, bà chủ lại lắc đầu với cô “Đừng phủ nhận, cháu có nói gì với dì lúc này cũng đều là giấu đầu lòi đuôi cả thôi.
”
Ôn Ninh dứt khoát ngậm miệng, nhưng mà trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về những điều mà bà chủ nói.
Tình cảm của cô đối với Lục Tấn Uyên luôn rất phức tạp, nhất là sau khi biết đứa con trong bụng là con của anh, mỗi khi nhìn thấy anh, Ôn Ninh luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Ôn Ninh thực sự chưa từng nghiêm túc trải qua chuyện yêu đương, trước kia hẹn hò với Dư Phi Minh chẳng qua cũng là vì cha mẹ sắp đặt, nên cũng không có gì gọi là yêu hận khắc cốt ghi tâm cả.
Hiện tại bỗng nhiên để cho cô tự suy xét liệu rằng mình đối với một người đàn ông tốt cuộc có tình cảm hay không, là tình cảm gì, trong lúc nhất thời cô có chút luống cuống không biết phải làm sao.
“nhìn cháu xem, lớn như vậy rồi thế mà còn chưa từng trải qua chuyện yêu đương, có điều cháu cũng không cần quá căng thẳng, dì vừa mới nhìn cậu ta, có thể thấy cũng không phải là không quan tâ m đến cháu, nhìn dáng vẻ cậu ta, chắc điều kiện gia đình cũng không tồi, bằng lòng cùng cháu tới chỗ này cũng coi như là có lòng.
”
Bà chủ nhìn vẻ mặt bối rối của Ôn Ninh, còn tưởng rằng cô vì người đàn ông kia rời đi không nói gì mà không vui “Hiện tại cậu ta rời đi, cũng không quên nói với cháu một tiếng, chứng tỏ cậu ta vẫn còn quan tâ m đến cảm xúc của cháu, nếu là như vậy, cháu cần gì phải sợ, cứ dùng những biện pháp mà dì vừa mới nói, cam đoan cậu ta sẽ đối với cháu một lòng một dạ, sẽ nghe lời cháu thôi”.
Ôn Ninh không nói chuyện, nhưng mà những lời bà chủ nói cô đều nghe lọt.
Lục Tấn Uyên đối với cô…thật sự có phần đặc biệt như vậy sao?
Ôn Ninh chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện này, cô lo lắng nếu mình suy nghĩ nhiều sẽ có vẻ như tự mình đã tình, nhưng hiện tại có người ngoài nói như vậy, khiến lòng cô lại có chút dao động.
Lúc hai người phụ nữ đang thảo luận làm sao để chinh phục đàn ông thì An Thần đến.
Nhìn thấy Ôn Ninh liền đi tới “ông chủ bảo tôi tới đón cô”
Bà chủ gật gật đầu “cháu xem, rời đi mà còn cố ý kêu người đặc biệt tới đón cháu về, nếu là người bình thường nhiều lắm cũng chỉ cho cháu chút tiền để gọi xe thôi, cháu phải biết quý trọng đó.
”
Ôn Ninh không nói gì cả, sau khi cùng bà chủ nói lời từ biệt liền cùng An Thần đi ra ngoài.
“Lục Tấn Uyên, là bận việc ở công ty sao?” Ôn Ninh lên xe, không nhịn được tò mò hỏi.
Chuyện có thể khiến cho Lục Tấn Uyên vội vàng rời đi như vậy, hẳn là rất nghiêm trọng.
“Việc này, tôi cũng không rõ lắm.
”
An Thần ậm ờ nói, tất nhiên, anh ta