Ôn Ninh với Dư Phi Minh đi đến một quán cà phê.
Bởi vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô còn cố tình chọn một chỗ ngồi rất nổi bật.
Đối mặt với loại người như Dư Phi Minh phải thật sự cẩn thận.
“Đứa con trong bụng cô là của Lục Tấn Uyên?”
Dư Phi Minh tâm trạng không thoải mái nhìn Ôn Ninh đang uống sữa.
Thật không thể ngờ cô gái ngày nào còn theo sau mình như cái đuôi nhỏ, bây giờ trong bụng cô đã có con của người đàn ông khác.
“.” Sắc mặt của Ôn Ninh hơi thay đổi.
Tuy rằng sự thật là như thế nhưng cô sẽ tuyệt đối không thừa nhận.
“Không phải.” Cô nhẹ nhàng đặt chiếc cốc trong tay mình xuống.
“Không phải?” Dư Phi Minh trừng lớn mắt.
Anh ta vốn cho rằng Ôn Ninh mang thai trong lúc làm người yêu của Lục Tấn Uyên, bây giờ cô lại nói là không phải của Lục Tấn Uyên.
Không lẽ cô còn qua lại với cả người đàn ông khác?
“Không phải của anh ta thì là của ai? Rốt cuộc là từ sau khi ra tù cô đã quen biết với bao nhiêu người đàn ông rồi?”
Ôn Ninh cố gắng nhịn xuống ý muốn hắt cốc nước trong tay lên mặt Dư Phi Minh, “Tôi nghĩ chuyện này tôi không cần thiết phải nói cho anh.”
“Tại sao lại không cần? Cô mang thai với ai, còn không mau bỏ đi?”
Dư Phi Minh nhìn chiếc bụng nhỏ của Ôn Ninh, bây giờ bụng cô vẫn khá bằng phẳng, nhìn không ra là đang có thêm một dứa nhỏ, nhưng nhìn thế nào anh ta cũng cảm thấy rất khó chịu.
Quả nhiên vẫn nên bảo cô nhanh bỏ cái thứ này đi mới được.
Ôn Ninh thầm cười lạnh, cô nghĩ, nếu như không phải vì lời nói dối này, cô còn lâu mới muốn nói chuyện với một tên ngốc tự cho mình là đúng.
“Đây là con của tôi, với ai cũng không quan trọng.
Tôi đến tìm anh không phải là để anh dạy tôi phải làm thế nào với nó.
Anh chỉ cần nói với tôi anh biết bao nhiêu chuyện nhà họ Ôn, có giúp được hay không là được.”
Ôn Ninh cũng không thèm nề hà với anh ta.
Anh ta dựa vào đầu mà mặt dày đòi cô phải thủ thân như ngọc.
Dư Phi Minh thấy sắc mặt của cô đã thay đổi, anh ta liền nghĩ, bây giờ quan trọng là giành cô về tay mình, dù sao anh ta cũng không có ý định sẽ lấy Ôn Ninh, chỉ chơi đàu mà thôi, biết đâu bây giờ còn k1ch thích hơn.
Nghĩ thế nên anh ta cũng không phí lời nữa.
“Cô nghĩ xem, nếu như tôi muốn biết những chuyện này, nhà họ Ôn có thể kể cho tôi không?”
Những chuyện trước đây, Dư Phi Minh chẳng hơi đâu mà quản.
Anh ta vốn không quan tâm gì đến Ôn Ninh nên chỉ biết đại khái một chút.
Nhưng nếu như anh ta đã thật sự muốn biết, thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.
“Tình hình của Ôn Lam bây giờ cô cũng không phải không biết.
Phim đã công chiếu rồi nhưng vẫn không kiếm ra tiền bởi vì là trước đã có người rắp tâm làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của cô ta.
Bây giờ có vẻ như cô ta cũng sắp hết giận dỗi rồi, mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi muốn làm hòa.”
Lúc nói những lời này, sắc mặt của Dư Phi Minh lại càng thêm đắc ý.
Nghe được những chuyện này, tâm trạng phiền muộn của Ôn Ning cũng tốt hơn không ít.
Chuyện Ôn Lam gặp xui xẻo với cô mà nói là một tin tốt.
“Cho nên?”
“Chỉ cần tôi đồng ý làm lành với cô ta, cô ta còn không kể hết cho tôi những chuyện này à?”
Dư Phi Minh nhìn Ôn Ninh một cái, “Còn chuyện tôi có hỏi hay không, thì còn phải xem cô có bản lĩnh làm tôi cảm động hay không đã.”
Ôn Ninh nhìn khuôn mặt đắc ý của Dư Phi Minh, lại cảm thấy khó chịu, “Anh muốn như thế nào?”
Dư Phi Minh cong cong khóe môi, ánh mắt chăm chú rơi trên đôi môi vừa mới thấm nước của Ôn Ninh, nheo nheo mắt.
Môi của Ôn Ninh rất đẹp, nhỏ nhắn, bởi vì lúc nãy vừa uống nước mà bây giờ như một miếng thạch mềm mại rất quyến rũ dưới ánh nắng.
“Hôn tôi một cái, tôi sẽ cân nhắc xem có nên đồng ý với cô không.”
Cả người Ôn Ninh nổi lên một tầng da gà, nhưng ánh mắt cẩu Dư Phi Minh đã nói cho cô biết nếu như cô không làm thế thì anh ta sẽ lập tức rời đi ngay.
Cắn chặt môi dưới, Ôn Ninh lại nghĩ đến người mẹ đang nằm trên giường bệnh chờ mình, nắm tay lại siết chặt hơn.
Không phải chỉ là hôn một tên xấu xa thôi à?
Cô chỉ cần xem như bị chó cắn một cái, về nhà đánh răng súc miệng sạch sẽ là được.
Nghĩ thế, Ôn Ninh liền đứng dậy, Dư Phi Minh thấy cô từ từ đến gần mình thì