Ôn Ninh suy nghĩ, vẫn quyết định đến thăm Lục Tấn Uyên, nhìn anh một lần, nếu anh không gặp vấn đề gì lớn thì cô cũng yên tâm.
Chỉ có điều… Vừa nghĩ đến việc đây là bệnh viện của nhà họ Lục, chắc chắn người nhà này đều ở đây, nếu không khéo, có lẽ còn gặp được bạn bè gì đó của Lục Tấn Uyên nữa.
Ôn Ninh lại hơi do dự, nếu cô đến, liệu có mang lại phiền toái không cần thiết, khiến Lục Tấn Uyên ghét cô hơn không?
Ôn Ninh nghĩ ngợi rồi quyết định đến vào ban đêm, lén nhìn một chút là được rồi.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Ôn Ninh đeo khẩu trang và kính râm, trông hơi quái dị.
Khi cô lên xe, tài xế còn nhìn cô thêm mấy lần, rõ ràng đã coi Ôn Ninh với cách ăn mặc kỳ quặc là kẻ khả nghi.
“Tôi đến bệnh viện.” Ôn Ninh nói rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ tài xế nhìn mình như thế nào.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện mà Lục Tấn Uyên đang ở.
Vì đã muộn nên nơi luôn đông đúc này cũng trở nên cũng trở nên trống trải và yên ắng hơn rất nhiều.
Ôn Ninh tìm theo số phòng mà Trình Dương cho, phòng bệnh của Lục Tấn Uyên là phòng vip, nằm ở vị trí rất yên tĩnh.
Khi đến nơi, Ôn Ninh đặt tay lên cửa, hít sâu một hơi.
Chẳng biết Lục Tấn Uyên đã ngủ chưa, nếu rồi thì tốt, cô chỉ nhìn một cái rồi đi…
Trong lúc cô ngẩn người, Lục Tấn Uyên vừa ra ngoài tìm bác sĩ nói chuyện đã quay về.
Trông thấy một bóng người lén lút đứng trước cửa, anh nhíu mày.
Chẳng lẽ trong bệnh viện này cũng có trộm? Hay là paparazzi muốn viết tin tức lớn?
Cho dù là ai, dám tính kế anh, đúng là chán sống rồi.
Nghĩ đến đây, người đàn ông bước chậm lại, khẽ khàng đi tới, chuẩn bị tóm lấy kẻ không biết trời cao đất dày này.
Ôn Ninh đang định đẩy cửa, bỗng bị người ta tóm lấy tay.
Tình huống bất ngờ này khiến trái tim cô đập thình thịch, dường như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực.
“Cô là ai?” Lục Tấn Uyên nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang và kính râm này, đêm hôm khuya khoắt lại ăn mặc kỳ lạ như thế, chắc chắn là có ý xấu, thế là anh bèn mạnh tay hơn, khiến Ôn Ninh đau đến mức nhíu mày, kêu lên một tiếng.
“Tôi..” Ôn Ninh không biết nên nói gì, chẳng ngờ cô lại đến đúng lúc Lục Tấn Uyên bên ngoài.
Hơn nữa, trông anh khỏe mạnh như vậy, sức trên tay vô cùng lớn, gần như sắp để lại hai vết đỏ trên cánh tay cô, vừa nhìn đã biết là không nghiêm trọng lắm rồi.
Cô bị lừa ư?
Ôn Ninh hơi tức giận.
Trình Dương cứ úp úp mở mở, cô còn tưởng Lục Tấn Uyên đã thật sự gặp chuyện, bây giờ đang rất khó chịu trên giường bệnh, không ngờ Trình Dương lại chỉ đùa cô.
“Ai cử cô sang đây, có mục đích gì? Nói hay không?”
Thấy cô không nói gì, Lục Tấn Uyên bèn kéo tay cô đến trước mặt mình.
“Tôi còn có mục đích gì chứ, đi ngang qua đây, vào khám bệnh, không được à?”
Lực bóp của anh khiến nước mắt Ôn Ninh sắp chảy ra, có trời mới biết tại sao sức lực của người đàn ông này lại lớn như vậy.
Anh khỏe mạnh hơn cô gấp trăm lần, nào có dáng vẻ hấp hối chứ?
“Cô là… Ôn Ninh?”
Lục Tấn Uyên vốn đã sắp hết kiên nhẫn, đang định gọi bảo vệ đến dẫn cô ra ngoài để tra hỏi kỹ một phen, nhưng tiếng kêu đau đớn của cô lại khiến anh nhíu mày.
Giọng nói này không khỏi quá quen thuộc.
“Đúng thì sao nào.” Thấy mình đã bị lộ, Ôn Ninh đành cam chịu.
Cô gỡ kính râm trên mặt xuống bằng tay kia, để lộ đôi mắt rớm nước: “Mau bỏ tay ra.”
Lục Tấn Uyên hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay rồi mở cửa: “Vào đi.”
Cô chạy đến đây vào lúc đêm hôm khuya khoắt, chắc chắn phải có mục đích gì đó.
“Không cần, tôi phải đi rồi.”
Ôn Ninh không muốn ngồi chung phòng với người đàn ông nguy hiểm này, nếu đã xác nhận anh không bị làm sao, cô cũng không cần phải ở