Lục Tấn Uyên tâm tình phức tạp, nhưng rất nhanh người hộ sĩ kia quay lại.
Cô sợ chậm nên không dám để Lục Tấn Uyên đợi cho nên chạy quay lại.
Lục Tấn Uyên nói cảm ơn xong cầm thuốc vào phòng bênh.
Ôn Ninh đã thay quần áo xong.
Chỉ là quần áo Lục Tấn Uyên mặc vừa người, cô mặc giống như một cái áo khoác dài, vạt áo thậm chí đến giữa đùi của cô.
Người cô vốn nhỏ nhắn ở trong bộ đồ này ngược lại trông đáng yêu hơn.
Lục Tấn Uyên mắt tối sầm, cầm thuốc,
“Bôi thuốc.”
Mặt Ôn Ninh vốn vừa bình thường trở lại lại nóng lên, “Tôi tự bôi là được.”
Lục Tấn Uyên nhướng mày đùa “Cô muốn cho tôi bôi thuốc giúp như vậy sao?”
Ôn Ninh lúc này mới ý thức được, Lục Tấn Uyên vừa xong cũng không nói là muốn bôi thuốc cho cô.
Nhưng cô vừa nói như vậy có vẻ càng mờ ám, vội ho khan hai tiếng “Không, tôi vừa nói bậy.”
Nói xong, có chút thẹn quả hóa giận giật lấy thuốc mỡ trong tay Lục Tấn Uyên chạy vào nhà vệ sinh bôi thuốc.
Lục Tấn Uyên lần này không tiếp tục trêu cô ngược lại quay lại chỗ ngồi cũ nhìn tài liệu An Thần gửi đến.
Lần trước Lục Tấn Uyên bảo anh ta điều tra tin tức liên quan đến Ôn Ninh, cho nên mấy thứ này đều sẵn có An Thần trực tiếp gửi lại đây, thậm chí còn gửi cả tài liệu đã tóm tắt đến.
Lục Tấn Uyên xem xong sắc mặt càng khó coi.
Hình phạt của Ôn Ninh thật sự nặng, không chỉ có thể cô hình như còn bị quan tâm đặc biệt một chút.
Cô bị đưa đến chỗ ở của phạm nhân tù chung thân hoặc là tử hình hoãn thi hành án.
Những người đó đều cực kỳ hung ác, hoặc là từng giết người hoặc đã làm không ít chuyện tàn nhẫn.
Căn bản không phải là người cùng một thế giới với Ôn Ninh.
Con cừu nhỏ như Ôn Ninh đến đó quả thực là vào miệng cọp.
Không chỉ bị bắt nạt làm những việc người khác không muốn làm còn thường thường sẽ bị đánh.
Điều đáng mừng nhất là để bảo vệ mạng nhỏ cho cô Bạch Dịch An đã làm một giao dịch với nhà họ Bạch lấy việc mình đi nước ngoài du học cắt đứt với Ôn Ninh làm trao đổi, làm cho nhà họ Bạch ra tay bảo vệ cô không để cô chết trong tù.
Lục Tấn Uyên nắm chặt tập tài liệu trong tay.
Hơn nữa Ôn Ninh nói cô bị Ôn Lam hãm hại xong, anh nhìn những tài liệu này trong lòng không thể nào ngăn được sự phẫn nộ và căm tức.
“Tiếp tục điều tra, nhớ rõ điều tra tất cả những gì nhà họ Ôn đã làm”
Nếu chuyện lúc trước thật sự là con báo đổi thái tử, thì anh ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai của nhà họ Ôn.
Bọn họ nhất định phải trả giá đắt cho hành vi độc ác của mình.
Ôn Ninh ở trong phòng vệ sinh bôi thuốc xong, thuốc phát huy tác dụng rất nhanh làm cho chỗ da vừa xong còn xưng đỏ đã giảm rất nhiều.
Ôn Ninh cũng chú ý trên tuýp thuốc có dòng chữ có thể dùng cho phụ nữ có thai, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lục Tấn Uyên hình như không quá ghét đứa bé.
Ôn Ninh hơi thất thần, nhịn không được giơ tay sờ sờ bụng.
Xem ra, ba ba cũng không chán ghét con.”
Ôn Ninh nghĩ vậy trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Sự quan tâm của Lục Tấn Uyên mấy ngày này làm cho cô muốn bỏ qua hết bắn khoăn, mạnh dạn nói cho anh bí mật này.
Vừa nghĩ Ôn Ninh đặt tay lên nắm cửa, vừa định mở vửa thì bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà.
Ôn Ninh vội rụt tay lại, nụ cười trên mặt biến mất, cũng không biết là người phụ nữ nào tới đây.
Cô giờ đi ra ngoài có phải là không tiện không?
Nghĩ vậy, động tác trên tay dừng lại, Ôn Ninh ghé sát cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Người đến đây thật ra không phải người phụ nữ trẻ tuổi nào như Ôn Ninh nghĩ mà là mẹ của Lục Tấn Uyên Diệp Uyển Tĩnh.
Trong khi Lục Tấn Uyên nằm viện, cơ bản cách vài ngày bà lại đến đây thăm một lần.
Lục Tấn Uyên không nghĩ bà sẽ đến, đặt tài liệu đang cầm sang một bên, khẽ gật đầu.
“Tân Uyên, hiện giờ cảm giác như thế nào?”
Diệp Uyển Tĩnh nhìn thấy Lục Tấn Uyên