Ôn Ninh chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Lục Tấn Uyên xuất hiện ở đây, thực là khiến cho cô hơi giật mình.
Thấy cửa mở ra rồi, Lục Tấn Uyên không khách khí chút nào mà đi vào.
Nhìn ngắm căn phòng có một phòng ngủ mà anh đã từng tới, nhíu mày lại.
Ôn Ninh thật đúng là kỳ lạ, sắp xếp cho cô ấy một nơi ở tốt mà cô không tới ở, cứ nhất thiết phải ở một nơi cũ nát ở trong khu chung cư như vậy.
“Sao anh lại tới đây?”
Ôn Ninh nhìn theo vị cậu ấm này nghênh ngang đi vào phòng.
Lục Tấn Uyên thậm chí còn không đổi giày, ba bước hai bước đi liền biến cho sàn nhà cô vừa mới lau sạch đã bị bẩn.
Vốn muốn oán trách nhưng mà khi Ôn Ninh nhìn thấy người đàn ông này cầm trong tay một cái hộp, lại còn có mùi đồ ăn nhàn nhạt phát ra từ bên trong đó, cô liền nhịn lại.
Lục Tấn Uyên, như này là đưa cơm cho cô sao?
Nghĩ vậy, Ôn Ninh lập tức cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Lục Tấn Uyên lại nhìn thoáng qua Ôn Ninh ở một bên đang sững sờ: “Lại đây ăn cơm.”
Vừa rồi anh ta phát hiện ra, bởi vì bị chuyện ngoài ý muốn xen vào mà bọn họ còn chưa ăn cơm tối đàng hoàng.
Rõ ràng, anh ta cứ như vậy mà chạy qua đây.
“Anh tự ăn là được rồi, không cần phải phiền phức như vậ…”
Bây giờ Lục Tấn Uyên chính là đối tượng được chăm sóc một cách chủ chốt, nếu như bị người khác biết rằng anh chạy từ bệnh viện tới đây, chỉ là để đưa cơm cho một người có tay có chân như cô, vậy thì Diệp Uyển Tĩnh kia còn không phải là sẽ tức giận tới mức muốn xông tới lột da cô hay sao?
“Đều đã đưa tới rồi, em còn muốn từ chối?”
Lục Tấn Uyên nhìn cô một cái, đặt đồ lên bàn: “Tôi cũng còn chưa ăn, cùng ăn đi.”
Ôn Ninh nhìn thấy Lục Tấn Uyên cũng không muốn nghe thấy những lời đó của cô, thì biết điều mà im lặng.
Cô đi qua đó, lấy đồ ăn ra sắp xếp gọn từng thứ một.
Chỉ là nhìn đi nhìn lại, cô lại hơi ngạc nhiên.
Không ngờ rằng mấy thứ Lục Tấn Uyên mua thế mà lại đều là những món hợp khẩu vị của cô.
Ôn Ninh cũng còn không nhớ rõ được cô đã từng nói qua rằng cô thích ăn cái gì chưa.
Lúc ở nhà họ Lục, cô vẫn luôn là có thể không nói chuyện thì không nói, có đồ ăn là đã tốt lắm rồi, làm sao mà có thể bắt bẻ khẩu vị được.
“Anh làm sao mà biết…”
“Lần trước đi ăn không phải là em vẫn luôn gọi những thứ này sao?”
Lục Tấn Uyên không đồng