Ôn Ninh chán ghét nhìn anh ta một cái, nếu như có thể, cô thật sự không muốn tiếp xúc với loại người này.
Đã mấy ngày Dư Phi Minh không tắm, thân thể bốc mùi hôi chua, cả người nhìn vô cùng nhếch nhác, đâu còn cái bộ dáng kiêu ngạo như ngày thường, cho nên cảm thấy rất xấu hổ.
“Tôi chỉ hỏi anh, sự thật, anh rốt cuộc có nói hay không?” Ôn Ninh lạnh lùng nhìn anh ta, trong giọng điệu mang theo chút hận ý.
“Sự thật cái gì? Cô là người đã tông trúng vào người ta, đầu sỏ gây nên chuyện liền muốn bỏ trốn, còn muốn tẩy sạch hết mọi tội danh của chính mình? Lúc đầu trên tòa án cô đã nhận hết tội như thế nào, cô đã quên hết rồi sao? Ôn Ninh, đừng tưởng rằng cô chỉ cần nói mấy câu là đã lừa được người khác.
”
Dư Phi Minh không muốn làm sáng tỏ tội danh cho Ôn Ninh biết, nếu như để Lục Tấn Uyên biết được sự tình ban đầu, tình cảm của hai người bọn họ sau này đã càng thêm thân thiết, chắc chắn anh sẽ bị ngược đãi thê thảm hơn bây giờ.
Ôn Ninh đột nhiên tóm lấy tên vô liêm sỉ này, “Dư Phi Minh! Sao anh có thể cứ u mê không chịu tỉnh ngộ? Tôi rốt cuộc có lỗi với anh chỗ nào?”
Ôn Ninh nhớ kỹ chưa bao giờ đắc tội với Dư Phi Minh điểm nào, khiến cho anh ta khoanh tay đứng nhìn, ngồi yên ngó lơ khi mình bị vu oan, hãm hại, đến bây giờ ngay cả nói ra sự thật cũng không chịu.
Cái con người này, cực kỳ hợp với đám chó sói ăn thịt người nhà họ Ôn.
Nhìn thấy cảm xúc của Ôn Ninh có phần kích động, Lục Tấn Uyên đã kéo cô về phía sau, vẻ mặt cũng có chút bực bội.
Đúng lúc này, Ôn Ninh đột nhiên nhớ đến Jenny, lần trước cô thề đã tự mình nói ra, nhất định có thể sẽ khiến cho Dư Phi Minh mở miệng, chẳng lẽ, người có kinh nghiệm phong phú như cô thật sự sẽ có cách?
“Em đi gọi điện thoại.
” Ôn Ninh nghĩ nghĩ, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Jenny nhìn thấy số điện thoại của Ôn Ninh thì lập tức nhấc máy, ” Sao thế, cô Ôn, cô bây giờ vẫn khỏe chứ?”
Lần trước Ôn Ninh được Lục Tấn Uyên cứu, mặc dù cô muốn đi dò la một chút tình trạng hiện nay của Ôn Ninh, nhưng kỳ lạ là tra thế nào vẫn không tìm ra, có lẽ, sau này cô mới nhận ra ngày hôm đó là Lục Tấn Uyên đến cứu.
Cũng không biết Ôn Ninh làm thế nào mà lại có quan hệ với Lục Tấn Uyên, sợ thân phận thật sự của mình bị bại lộ, lại thấy biểu cảm hôm đó của Lục Tấn Uyên có vẻ như là quan tâm cô ấy, nghĩ kỹ lại tháy cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên Jenny lại không muốn điều tra thêm.
“Tôi rất ổn, chỉ là…”
“Sao thế, có chuyện gì cần tôi giúp sao?”
Ôn Ninh kể cho Jenny nghe chuyện Dư Phi Minh sống chết cũng không chịu nói ra sự thật, Jenny mim cười, chỉ cho cô một phương pháp.
Ôn Ninh trợn tròn hai mắt, “Chuyện này… Chuyện này.
”
“Cách này chắc chắn có tác dụng, hơn nữa còn có thể khiến anh ta nói ra hết những lời xấu xa ở trong lòng ra.
”
Jenny tự tin nói, Ôn Ninh suy nghĩ một chút, có vẻ đúng là như thế thật, chỉ là, làm vậy thì có chút khó xử.
Lục Tấn Uyên thấy cô ra ngoài đã lâu mà còn chưa quay lại, liền đi ra tìm người, thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, anh bước đến, “Sao thế?”
“D… ở đây em có nghĩ ra được một cách, nhưng nó có chút…”
Ôn Ninh thực sự cảm thấy khó có thể mở miệng.
“Cách gì thế?” Lục Tấn Uyên nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô rối rắm như vậy.
“Chính là… tìm một người đàn ông đến đây, cùng Dư Phi Minh chụp mấy tấm hình bỏng mắt, như vậy là có thể khiến anh ta không dám cứng miệng được nữa.
”
Ôn Ninh nói xong, trên mặt thoáng ửng hồng, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến biện pháp hèn hạ như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, chắc chắn sẽ hữu ích.
Dư Phi Minh là người thừa kế của nhà họ Dư, bên ngoài nổi tiếng vô cùng, nếu chỉ chụp vài tấm ảnh của anh ta rồi truyền ra ngoài thì thân làm con trai, anh ta cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng nếu