Hạ An Bình nắm chặt điện thoại muốn lao ra ngoài, anh thật sự nhịn không được nữa rồi, chò dù cùng với Lục Tấn Uyên cá chết lưới rách cũng được.
Anh không thể một lần nữa ngơ ngác nhìn Lục Tấn Uyên đem Ôn Ninh đi mà không thể làm gì được.
Anh đã hứa là nửa đời sau này của người phụ nữ ấy anh sẽ không để cho ai sỉ nhục cô, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Jennifer nhìn bộ dạng mất đi lý trí của Hạ An Bình, lao lên trực tiếp ôm lấy anh “An Bình, anh bình tĩnh lại đã!”
“Hiện giờ anh không thể đi đâu, công ty đang như vậy rồi.
Nếu anh rời đi, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Đứa nhỏ trong bụng của Ôn Ninh cũng không phải là của anh, không lẽ anh muốn vì một người phụ nữ, vì con của cô ta với một người đàn ông khác mà đánh cược cả cuộc đời sao?”
Hạ An Bình nghe nói vậy, bỗng dừng lại, vì sao Jennifer lại biết đứa trẻ trong bụng Ôn Ninh không phải là con của anh? Anh nhớ rõ, từ trước đến nay anh chưa từng nói chuyện của Ôn Ninh cho Jennifer biết.
Nghĩ đến việc Lục Tấn Uyên có thể tra ra địa chỉ kia nhanh đến như vậy, Hạ An Bình như nghĩ ra điều gì đó.
Hạ An Bình cầm lấy tay Jennifer, kéo cô ra, hai tay nắm lấy bả vai cô.
“Là em đã nói ra? Là em đã nói cho Lục Tấn Uyên biết sao?”
Jennifer biết rõ chuyện này sẽ không giấu được anh, với năng lực của Hạ An Bình biết chuyện chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cho nên cô không hề sợ hãi đối diện với anh mắt của anh: “Đúng, là em làm, em không thể nhìn anh bị hủy hoại chỉ vì một người phụ nữ, không thể nhìn anh tự hủy hoại chính bản thân mình.”
“Em.” Đột nhiên Hạ An Bình không biết phải nói gì nữa.
Jennifer cũng giống như ân nhân của anh, là người anh tin tưởng nhất trên thế gian này.
Vậy mà cô, lại phản bội anh.
“Em phản bội tôi.”
“Em không hề, An Bình, em vĩnh viễn sẽ không phản bội anh.
Cứ cho là vì em đi ….
đừng đi …..
đừng đi có được không….”
Jennifer rất ít khi để lộ một mặt yếu ớt này của cô, cô thật sự rất sợ, cô sợ Hạ An Bình trong phút nông nổi sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch, và cô sẽ mãi mãi mất đi anh.
“Jennifer, tôi rất thất vọng về em.” Hạ An Bình buông tay của Jennifer “Tôi sẽ gọi người đưa em ra nước ngoài.”
Hạ An Bình cũng không nhìn Jennifer lấy một lần, anh không muốn nhìn thấy sự không muốn rời xa trong mắt cô.
Hạ An Bình không có tình cảm nam nữ gì với Jennifer, mà chỉ có sự cảm kích và tôn trọng.
Hiện tại, mặc dù cô đã tiết lộ tung tích của Ôn Ninh cho Lục Tấn Uyên biết, nhưng anh cũng chẳng thể làm gì.
Cho nên anh chỉ đành để cô rời xa mình, ra nước ngoài mà thôi.
Jennifer không ngờ rằng Hạ An Bình sẽ quả quyết đưa cô ra nước ngoài như vậy.
Là bởi vì người phụ nữ kia mang thai con của người khác sao?
Cô cười, chỉ là nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
Trong mắt cô hiện lên sự kiên quyết.
Nhân lúc Hạ An Bình đẩy cô ra, cô lấy trong túi áo ra một con dao đưa nó lên cổ của mình.
“An Bình, nếu như anh thực sự muốn đi, vậy thì anh gi3t chết em trước đã, bước qua xác em mà đi.”
Hạ An Bình không tin vào mắt mình nhìn chằm chằm cô, Jennifer không phải đang nói đùa.
Thấy anh không có ý can ngăn, mũi dao hướng xuống dưới, đâm rách da thịt, một dòng máu tươi chảy xuống, nhìn vô cùng chướng mắt.
” Jennifer.
em nhất định phải làm như vậy sao?”
Jennifer nhìn anh, cô hiểu rõ nếu làm như khoảng cách giữa cô và anh sẽ ngày càng xa, nhưng mà cho dù không muốn cô cũng không còn cách nào khác.
Ôn Ninh buông thống chiếc điện thoại xuống, giọng điệu của cô như trút được gánh nặng.
Cô trả lại điện thoại cho Lục Tấn Uyên, sau đó cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, “Đi thôi, tôi cùng anh về nhà.”
Thái độ này của Ôn Ninh khiến Lục Tấn Uyên rất khó chịu.
“Thái độ này của em là sao?”
“Nếu không thì sao? Không lẽ anh muốn tôi sau khi bị người nhà anh, bạn bè anh cười nhạo, uy hiếp còn có thể tươi cười vui vẻ như không có chuyện gì với anh sao?” Ôn Ninh hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Lục Tấn Uyên.
Cô đã từng trao cho người đàn ông này tình yêu của cô, nhưng anh ta dần dần đánh mất rồi.
Dù sao cô cũng chỉ là một món đồ