Ôn Ninh nhìn anh, cô vừa đau lòng mà vừa thấy áy náy: “Anh đừng cử động linh tinh nữa, mau lên xe đi.”
Nghe vậy, An Minh rảo bước tới, nhanh chóng đưa Lục Tấn Uyên lên xe, Ôn Ninh ở phía sau nhìn thấy mẹ được đưa vào bên trong xe cấp cứu, cô ngồi xuống bên cạnh chiếc cáng cứu thương.
Mặc dù bây giờ Ôn Ninh không làm được gì để giúp đỡ, nhưng cô vẫn nắm chặt lấy tay mẹ.
Bàn tay mẹ bây giờ khác nhiều với đôi bàn tay ấm áp trong kí ức của cô, đôi tay của mẹ cô giờ đây xương xương gầy gò, lạnh lẽo như băng và phủ đầy những vết kim lớn nhỏ.
Mấy năm gần đây của mẹ đều trôi qua trên giường bệnh, trong trạng thái thực vật như vậy.
“Mẹ ơi, không sao cả rồi, về sau con không để mẹ chịu khổ như vậy nữa đâu.”
Ôn Ninh ngồi một góc tự nhủ với lòng mình như thế, Lục Tấn Uyên thấy cô áy náy, cắn rứt như vậy cũng không đành lòng bỏ mặc mà an ủi cô: “Chuyện này không thể trách em được, đó là do nhà họ Ôn không biết điều.”
Không nhắc đến thì thôi nhưng hễ có ai nhắc đến nhà họ Ôn thì Ôn Ninh lại muốn cầm dao tìm tới tận cửa để giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng.
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên cũng chẳng lấy gì làm tốt, một phần đau đớn vì vết thương, phần nữa là vì nhà họ Ôn hết lần này đến lần khác tới kiếm chuyện, thật sự đã vượt qua giới hạn chịu đựng của anh rồi.
Anh nghĩ rồi, nếu như không loại bỏ mối rắc rối này thì rằng bọn họ sẽ còn tìm đến làm phiền, gây sự với Ôn Ninh.
Thêm nữa, chuyện này sẽ có một khoảng thời gian dài, anh không thể ở nước ngoài chăm sóc cho Ôn Ninh được.
Xem ra, anh phải nhanh chóng hành động thôi.
Lục Tấn Uyên nhắm hờ mắt lại, mắt anh vụt qua một tia nhìn sắc bén, lạnh lùng, rồi anh nhìn sang An Minh đang ngồi một bên: “Những người kia đã bị khống chế hết cả chưa?”
Những tên giang hồ đó rõ ràng là có chuẩn bị rồi mới tới nơi, nếu bọn chúng đã dám ra tay thì đừng trách anh không khách sáo.
“Đã bắt được hết rồi ạ, chúng ta có thể tra được rất nhanh thông tin của kẻ đứng đằng sau giật dây bọn chúng.” An Minh lập tức báo cáo lại tình hình, thực tế thì mọi chuyện đã hết sức rõ ràng rồi.
Lục Tấn Uyên không muốn nói thẳng trước mặt Ôn Ninh rằng đám người đó là do nhà họ Ôn cho tới để làm loạn, làm như vậy thật sự là quá tàn nhẫn với Ôn Ninh.
Lục Tấn Uyên gật đầu, lúc này xe cứu thương cũng vừa dừng lại trước một bệnh viện mà anh đã đặt trước, Ôn Ninh cùng xuống xe với những nhân viên cứu thương, đưa mẹ vào bên trong để kiểm tra, đến lúc mẹ cô được đẩy vào để kiểm tra CT thì cô mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Vừa nãy cô vì lo cho mẹ mà chạy qua chạy lại khắp nơi, cô đã quên luôn chuyện vết thương của Lục Tấn Uyên.
Nghĩ rồi, cô liền vội vã đi tìm, Lục Tấn Uyên ở ngay phòng bệnh bên cạnh, bác sĩ kiểm tra cho anh một lát rồi nói: “Không có gì đáng ngại đâu, cậu may mắn đấy, những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da, vết thương sau lưng có vẻ nghiêm trọng nhưng xương cốt không làm sao, cậu nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Ôn Ninh nhìn thấy Lục Tấn Uyên cởi áo ngoài, cơ thể hoàn mỹ như khắc như tạc của anh lại chẳng chịt những vết thương, vết thương bầm xanh hết cả, còn có cả vết thương do cái đinh xoẹt ngang kéo dài giữa lưng làm cho trầy xước, nó cũng là vết thương thu hút sự chú ý của Ôn Ninh nhất.
Đấy là vết thương do anh đã che bụng cho Ôn Ninh mà có.
Trái tim Ôn Ninh như bị thứ gì đó đánh trúng, từ trước đến nay chưa có ai từng làm những chuyện như vậy vì cô, anh đã làm việc ấy vì cô dù cho phải bỏ mặc tất cả, bỏ mặc cả sự an toàn của anh.
Lục Tấn Uyên nhíu mày, anh nhận lấy chỗ thuốc mà bác sĩ kê cho, đến lúc này anh mới để ý có một bóng hình gầy yếu mảnh dẻ đứng trước cửa phòng bệnh.
Trừ Ôn Ninh ra thì đó có thể là ai được nữa chứ?
“Em đứng ngoài cửa làm gì?
Tiếng nói Lục Tấn Uyên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ còn đang rối như tơ vò của Ôn Ninh, cô bước lại gần nhìn vết thương của anh: “Anh có đau không, tất cả đều là lỗi của em, nếu như không phải em…”
“Thôi nào, anh không muốn nghe những chuyện đó đâu.” Lục Tấn Uyên không muốn nhìn cô tự dằn vặt bản thân mình.
“Nào ra đây bôi thuốc cho