Khi cô đang trầm tư suy nghĩ một lúc, Triệu Nhã Lâm đã chạy ra cổng của đồn cảnh sát lắc lắc tay cô: “Ninh Ninh, là dì đã đổ oan cho con, dì xin lỗi con, dì thay mặt Ly Ly xin lỗi con, là dì và Ly Ly làm sai.
Chuyện này, con bỏ qua được không, Ly Ly vẫn là một đứa trẻ, nó vẫn chưa hiểu chuyện.
”
Bỏ qua? Chưa hiểu chuyện?
Ôn Ninh đột nhiên ngước mắt lên.
Kéo tay ra, khuôn mặt của bà ta giờ tái nhợt, còn có mồ hôi chảy khắp mặt, thoạt nhìn trông rất chật vật, nhưng đôi mắt kia vẫn rất sắc sảo, “Cô ta lớn hơn tôi ba tuổi, cái gì mà còn là một đứa trẻ.
Tại sao bà không nghĩ như thế khi lôi tôi vào đồn cảnh sát?”
Ôn Ninh siết tay thành nắm đấm, cô thực sự khó chịu chỉ hận khi không thể xông lên xé nát gương mặt giả tạo của người đàn bà này.
Ôn Ninh nhìn bộ dạng yếu đuối của Triệu Nhã Lâm, đôi mắt bà ta đỏ hoe lại, trông thật đáng thương, vì cháu mình mà có thể nhẫn nhịn làm mọi việc.
Ai thấy bà ta như vậy mà không mềm lòng chứ? Từ nhỏ, cô đã trải qua vô số lần rồi, thật mệt mỏi.
“Với những lời nói mà mình nói ra, cô ta nên nhận lấy hậu quả.
Coi như cho cô ta nột bài học.
Bà nên nhớ, có những lời đừng nên nói lung tung.” Sau khi nói xong, Ôn Ninh liền bắt taxi rồi rời đi.
Triệu Nhã Lâm đứng tại chỗ nghiến răng.
Con nhỏ chết tiệt, không chỉ trèo cao vào Lục gia, mà sau lưng còn có người chống lưng.
Tiện nhân, mày cứ đợi đấy!
Sau một ngày mệt mỏi, Ôn Ninh đã kiệt sức, vừa về đến nhà, cô đã bị Lục Tấn Uyên gọi vào phòng sách.
Gia đình này một già một trẻ có chút chuyện đều gọi lên phòng sách, quả nhiên là người một nhà.
Ôn Ninh đứng cách bàn làm việc không xa, Lục Tấn Uyên sau khi đọc tài liệu thì ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm: “Nói đi, tại sao cô lại vào đồn cảnh sát?”
“Chuyện này có liên quan gì đến ngài Lục đây vậy?”
Nếu Lục Tấn Uyên không phải người giúp đỡ cô, nói nhiều với anh ta cũng chẳng có ý nghĩa gì?
“Ôn Ninh, tôi và cô là vợ chồng hợp pháp.
Cô bị bắt vào đồn cảnh sát, nó chẳng khác nào một cái tát vào mặt tôi.
Tôi không quan tâm cô đã làm gì, chịu khổ những gì.
Tôi chỉ cần biết đối phương phải chăng đang đối phó Lục gia mà thôi.”
“Ồ.” Ôn Ninh cười khẩy, hay cho một người chồng tố máu lạnh tàn nhẫn chỉ sống vì lợi ích.
“Đối phương chỉ đơn thuần muốn đối phó với tôi thôi.
Anh quên rồi sao? Chúng ta đã ký thỏa thuận.
Người ngoài không biết quan hệ vợ chồng của chúng ta, vậy nên việc tôi vào đồn cảnh sát cũng không phải là cú tát vào mặt anh đâu, Chủ tịch Lục!”
“Thế thì tốt, ra ngoài đi.”
Lục Tấn Uyên khoát tay.
Ôn Ninh xoay người rời đi.
Khi cô bước ra khỏi phòng sách, Lục Tấn Uyên lại nói: “Ôn Ninh, tôi không quan tâ m đến việc cô chết hay sống, nhưng nếu cô dám ở bên ngoài làm mất mặt Lục gia, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên.
”
Ôn Ninh hạ tầm mắt xuống.
Người đàn ông bà… đã không phải là người đàn ông ủ ấm cho cô trong những ngày đêm lạnh lẽo, nghe cô bày tỏ tất cả nữa rồi.
“Tôi biết rồi.”
Ôn Ninh đóng cửa, mặt không chút biến đổi mà rời khỏi.
Ôn Ninh trở về phòng.
Trong phòng có những túi đồ to nhỏ.
Mở ra xem thử thì phát hiện hóa ra đó là quần áo trong cửa hàng nơi