“Tôi không muốn giải thích với anh lần hai, cầm ra ngoài đi.” Lục Tấn Uyên không kiên nhẫn nói.
Người kia do dự một lúc, cuối cùng bước ra ngoài không nói một lời.
Ôn Lam đang ngồi chờ tin tức, trên gương mặt luôn nở nụ cười thân thiện, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của một đại minh tinh,vì thế rất nhanh liền có được sự yêu thích của những người xung quanh.
Nhìn thấy nhiều người vây kín xung quanh, nụ cười trên gương mặt cô ta càng ngày càng rạng rỡ, chỉ cần cô giả vờ vô tình tiết lộ ra một số tin tức liên quan đến quá khứ của Ôn Ninh, những người này chắc chắn sẽ tin vào điều đó.
Đang nghĩ đến bộ dạng của Ôn Ninh lại một lần nữa bị quét ra khỏi cửa, trưởng bộ phận quay về, nhìn thấy cô ta, có chút ngại ngùng, “Xin lỗi, Ôn tiểu thư, vì chủ tịch cho rằng công ty hiện tại không cần người phát ngôn, cho nên, hợp tác lần này bị hủy bỏ, xin lỗi cô.”
Nụ cười của Ôn Lam đông cứng trên khuôn mặt, cô lập tức cao giọng hơn tám độ, “Cái gì? Trưởng bộ phận Dương, anh nói rằng chuyện này mười phần đã nắm chắc chín phần.” Bộ dạng của Ôn Lam có chút hung hăng chèn ép người, khiến cho những người vừa mới coi cô là nữ thần dịu dàng đều bị bất ngờ.
Ngay lập tức, Ôn Lam nhận ra bản thân thất lễ, liền nhanh chóng giảm bớt lo lắng, “Xin lỗi, tôi có hơi vội vàng, chỉ có điều chuyện này đã bàn gần xong, cứ thế mà cho qua, có phải là hơi…”
“Xin lỗi, là quyết định của công ty, tôi không thể làm gì được.”
Lời vừa nói xong, những người vẫn bận rộn bên cạnh Ôn Lam từ từ giải tán, dù sao, giờ là thời gian làm việc, bọn họ cũng rất bận rộn.
Cảm nhận thấy rõ sự khác biệt giữa trước và sau, Ôn Lam vô cùng tức giận, lại không dám thể hiện ra làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình.
Cô ta lập tức đem những thứ bên tay có thể cầm được ném đi.
“Tại sao lại như vậy? Chết tiệt, nhất định là Ôn Ninh giở trò sau lưng”
Bởi vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Lam trở nên biến dạng, mất đi nét đoan trang thanh lịch thường ngày, hiện lên có chút đáng sợ.
“Ayya, đừng tức giận, con xem trang điểm đều bị bay hết rồi.” Triệu Nhã Lâm nhìn thấy vẻ mặt con gái tức giận, ra sức khuyên nhủ.
“Lục Tấn Uyên lẽ nào điên rồi sao? Lẽ nào anh ta không hận Ôn Ninh khiến anh ta thành người thực vật suốt ba năm qua? Hay là…?
“Có lẽ nào anh ta đã biết gì đó?”
Suy nghĩ này, khiến cho hai mẹ con Ôn Lam sợ hãi một trận.
Ngộ nhỡ Lục Tấn Uyên thực sự biết người năm đó đâm anh ta không phải Ôn Ninh mà là Ôn Lam, vậy thì điều chờ đợi cô ta sẽ là hậu quả vô cùng kinh hoàng.
“Mẹ, làm sao giờ, ngộ nhỡ Ôn Ninh thuyết phục Lục Tấn Uyên, vậy con…” Ôn Lam