Lục Tấn Uyên đứng ở bên ngoài rất nói chuyện điện thoại rất lâu, lâu đến nỗi Ôn Ninh cảm thấy kinh ngạc không biết đến cùng anh đang nói cái gì.
Vậy nên, cô cận thận từng li từng tí mà lại gần chỗ anh.
Lời nói của Lục Tấn Uyên nhanh chóng truyền đến tai cô: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến, chúc em tốt nghiệp thuận lợi.”
Trong giọng nói của người đàn ông chứa đựng sự dịu dàng mà Ôn Ninh chưa bao giờ được nghe, thậm chí còn mang theo vài phần yêu thương và cưng chiều.
Lục Tấn Uyên đang gọi điện thoại với ai mà vẻ mặt lại dịu dàng và tràn đầy tình cảm như vậy.
Ôn Ninh nghe mà ngẩn người, trong ấn tượng của cô, Lục Tấn Uyên vẫn luôn là người lạnh lùng, cao không với tới.
Anh quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức giống như thần linh không thể lại gần vậy, khiến người khác vô thức cảm thấy xa cách.
Nhưng hóa ra, anh cũng sẽ tỏ ra dịu dàng với một người như này.
Không phải anh lạnh lùng, mà anh chỉ ấm áp đối với một số người mà thôi.
Mà những người đó không bao gồm cô, Ôn Ninh nghĩ đến đây thì sự chua xót lập tức dâng lên xâm chiếm trái tim cô.
Lúc này, Lục Tấn Uyên đã gọi điện thoại xong.
Anh vừa trở về đã nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Ôn Ninh, cơ thể cô cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, mới nhịn không được hỏi han: “Cô đang làm gì?”
Ôn Ninh nghe anh hỏi thì mới bừng tỉnh, dáng vẻ hấp tấp giả vờ như đang tìm đồ.
Nếu như Lục Tấn Uyên biết cô nghe lén anh nói chuyện thì chắc chắn sẽ tức giận: “Không có gì, tôi tìm đồ thôi.”
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt có chút hoảng loạn của cô, hỏi: “Tìm cái gì?”
“Chỉ là một món đồ không quan trọng.
Ôn Ninh lắc lắc đầu: “Chúng ta vẫn nên về nhà sớm một chút.”
Lục Tấn Uyên gật gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng.
Ôn Ninh nghiêng đầu nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, sau đó nhắm hai mắt lại.
Trở lại nhà họ Lục, thời gian ăn tối, Lục Tấn Uyên nhân lúc này mà thông báo cho ông cụ biết chuyện mình chuẩn bị ra nước ngoài một thời gian.
Đương nhiên ông cụ sẽ không ngăn cản, không những vậy còn gật đầu đồng ý: “Đừng tưởng rằng ông không biết cháu ra ngoài làm gì, thế nào, cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa?”
Hiện tại, Mộ Yên Nhiên đã là diễn viên có chút danh tiếng ở nước ngoài, bình thường ông cụ cũng sẽ để ý đôi chút về tin tức của cô ta.
Bỗng chốc, đôi tay cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn của Ôn Ninh dừng lại, ánh mắt tối sầm mù mịt.
Cô nghe thấy trong lời nói của ông cụ có ý trêu đùa, thế nhưng chuyện mà ông trêu đùa là chuyện mà cô vĩnh viễn không biết được.
Chắc hẳn Lục Tấn Uyên muốn đi tìm người hôm nay nói chuyện điện thoại với anh.
Người có thể để cho anh thể hiện ra một mặt dịu dàng như vậy, nhất định là một người phụ nữ rất hấp dẫn.
Lúc này, Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn Ôn Ninh một cái, nhưng cô đã che giấu sự lúng túng vừa rồi từ lâu, khôi phục sự bình tĩnh trên mặt.
“Cô không có lời gì muốn nói sao?” Lục Tấn Uyên nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Ôn Ninh thì dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi cô.
“Đương nhiên không có, có… Chúc anh đi đường bình an?” Ôn Ninh trả lời nhàn nhàt, nói chuyện thỏa đáng xong thì cô lập tức đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Chờ đến khi Ôn Ninh đi rồi, ông cụ mới gật gù nói: “Nhìn dáng vẻ này của con bé cũng xem như biết điều, chờ đến khi cháu thật sự nghĩ kỹ xem muốn ở bên cạnh ai, thì chắc chuyện ly hôn với Ôn Ninh cũng không gặp rắc rối gì, như vậy là tốt nhất.”
Sẽ không gặp rắc rối gì…
Lục Tấn Uyên nhìn vì trí trống không mà lúc nãy Ôn Ninh từng ngồi, không biết vì sao, việc cô biết điều lại không hề khiến anh cảm thấy vui vẻ…
Ngày hôm sau, Lục Tấn Uyên thức dậy rất sớm, bởi vì là cuối tuần nên Ôn Ninh vẫn đang ngủ.
Nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh lúc ngủ say của cô, anh đột nhiên cảm thấy khó chịu mà không biết lý do vì sao.
Biết anh phải đi mà còn ngủ say như lợn chết thế này là sao, người phụ nữ này cứ không tim không phổi như thế à?
Nghĩ một lát, Lục Tấn Uyên đi ngang qua bên người Ôn Ninh, lại còn giả vờ như không cẩn thận đá vào chân cô.
“Làm sao?” Thực ra Ôn Ninh cũng chỉ mơ mơ màng màng nằm trên giường mà thôi, không hề ngủ say giấc, đột nhiên bị người ta đá thì lập tức ngồi dậy, còn cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.
“Tôi phải đi rồi” Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn cô một cái.
“Ừm.” Ôn Ninh từ từ xoay người lại, trả lời anh bằng một câu rất thơ ơ.
Ừm là có ý gì? Loại biểu cảm bình thản này của Ôn Ninh càng khiến Lục Tấn Uyên không vui hơn: “Cô không muốn nói điều gì sao?”
Ôn Ninh cảm thấy hơi buồn cười rồi liếc mắt nhìn