“Không được!” Ôn Lam nghe được những lời đó thì không kìm được, nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, cơ thể nhỏ bé run rẩy, “Chuyện của Ôn Ninh nhất định không thể công bố ra bên ngoài.”
Chẳng may chuyện này chọc cho K tức giận thì cô ta chắc chắn sẽ xong đời.
“Nếu công bố chuyện đó ra ngoài thì danh tiếng của nhà họ Ôn chúng ta cũng sẽ bị tổn hại nặng nề, không được đâu.”
“Anh xem Lam Lam thiện lương biết bao, đến nước này rồi mà con bé vẫn suy nghĩ cho nhà họ Ôn đấy, còn cầu xin thay cho con chị gái hèn hạ của nó nữa.
Ôi chao, biết thế thì lúc trước đã không để cho con ranh kia ra ngoài rồi, cứ để cho nó chết luôn trong tù có phải tốt hơn không, đúng là tai hoạ mà.”
Trương Nhã Lâm cũng thở ngắn than dài, Ôn Khải Mặc nhìn cô con gái nhỏ khóc đến nỗi hai mắt sưng húp cả lên, vằn vện đầy tơ máu đỏ, rít một hơi thuốc, “Bây giờ tôi sẽ đi tìm nó.
Bất kể có như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cố gắng giảm mức mức ảnh hưởng với Lam Lam đến mức thấp nhất.”
Nói xong, Ôn Khải Mặc đứng lên, đi ra ngoài.
Nhà họ Dư.
Dư Phi Minh quỳ gối ở trong phòng đọc sách của gia đình, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và sợ hãi.
Chuyện lần này âu cũng là do anh ta tin vào lời nói bịa đặt của Ôn Lam, tưởng rằng công ty truyền thông dẫn dắt dư luận thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, ai dè lại bị lật ngược tình thế.
Không chỉ có mỗi danh tiếng cá nhân của anh ta bị tổn hại, mà còn có một số công ty đối thủ sau khi biết chuyện cũng lợi dụng điều đó để tăng thêm sự công kích.
Giờ thì nhà họ Du đã hoàn toàn rối tung lên cả rồi.
“Mày đã biết gì chưa hả? Nhà họ Lục đang muốn rút vốn đầu tư kia kìa.
Mấy tháng tâm huyết của bọn tao, chỉ vì mày cùng với con vợ sắp cưới yêu quý của mày làm cho tan tành hết cả rồi.
Không chỉ có vậy, ngay khi tin tức này vừa được tung ra thì giá cổ phiếu của nhà họ Dư chắc chắn sẽ giảm mạnh, mấy trăm triệu cứ như thế mà đổ xuống sông xuống biển cả.”
Dư Phi Minh hơi mấp máy môi nhưng lại chẳng thể nói được gì, anh ta không ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng đến thế.
Ông Dư nhìn anh ta, chỉ hận một nỗi không thể rèn sắt thành thép, mắng, “Ngay từ đầu tao đã cảm thấy mày với Ôn Lam sẽ không có kết cục gì tốt đẹp mà.
Một con đàn bà, ngay đến cả chồng chưa cưới của chị gái mình mà cũng dám v3 vãn thì nào phải thứ tốt đẹp gì…..
Cũng chỉ có một mình mày mới thấy con ả đó là người trong sáng tốt bụng.”
“Hôm nay công ty sẽ thông báo rằng mày với Ôn Lam đã giải trừ hôn ước từ lâu, chẳng qua là vì sự nghiệp của cô ta đang trên đà phát triển nên chưa công bố ra ngoài, hai đứa mày chấm dứt đi.”
Dư Phi Minh nghe xong cũng không hề có ý phản đối.
Chỉ cần nghĩ đến mọi sóng gió lần này là do Ôn Lam mang đến, anh ta thậm chí còn nghĩ, chỉ chia tay suông thôi là không đủ để trút giận, còn muốn đến nhà làm nhục cô ta cho hả giận, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Ôn Ninh vẫn đi làm như bình thường, đến công ty cũng không thấy có ai dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn mình thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi theo Lục Tấn Uyên lên tầng cao nhất.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị làm công việc quét tước dọn dẹp như ngày thường của mình thì đột nhiên Lục Tấn Uyên gọi cô đến.
“Từ nay về sau không cần làm công việc này nữa.”
Ban đầu anh sắp xếp cho Ôn Ninh làm nhân viên vệ sinh ở đây, chủ yếu là muốn cho cô biết khó mà lui, đồng thời cũng không muốn để cho cô được thoải mái.
Thế nhưng, bây giờ anh thay đổi ý định rồi, anh hy vọng rằng Ôn Ninh sẽ học được điều gì đó, ít nhất là có thể bảo vệ được bản thân trong lúc khó khăn nguy cấp.
“Vậy thì tôi sẽ phải làm gì đây?” Ôn Ninh có hơi không yên lòng, cô cứ cảm thấy Lục Tấn Uyên nói vậy ắt không có gì tốt.
“Cô đi theo An Thần học cách xử lý công việc đi.” Lục Tấn Uyên suy nghĩ một hồi, anh cũng không muốn để cho Ôn Ninh đi đến một nơi mà mình không thể kiểm soát, cho nên mới sắp xếp như thế.
“Thật vậy sao…?” Ôn Ninh như không tin vào tai mình.
Tuy nói An Thần chỉ là trợ lý trên danh nghĩa của Lục Tấn Uyên, nhưng năng lực làm việc của anh ta rất mạnh.
Nếu có thể đi theo anh ta thì nhất định sẽ học được rất nhiều điều bổ ích.
Từ khi Ôn Ninh ra tù đến nay, cô vẫn luôn muốn học hỏi thêm một số kĩ năng để có được chỗ đứng trong xã hội này nhưng lại không có cơ hội.
Bây giờ cơ hội đã tới rồi ư?
“Tôi sẽ nói dối cô à?” Lục Tấn Uyên bất mãn liếc cô một cái, dường như tỏ ý không bằng lòng vì