Trình Dương và Bạch Tân Vũ đến phòng bao của Lục Tấn Uyên thì đã thấy người này bày một đống rượu trước mặt.
Có tới mấy chai rượu rỗng, có thể thấy được anh vừa rồi lúc ở một mình đã uống không ít.
Có điều sắc mặt lại vẫn bình thường như cũ, không nhìn ra là say hay không.
Hai người nhìn nhau, nếu như ngồi ở chỗ này mượn rượu giải sầu là bất cứ một người nào khác thì bọn họ sẽ không ngạc nhiên như vậy.
Nhưng đây lại là Lục Tấn Uyên đấy.
Anh luôn nói những thứ cồn, rượu là tê liệt thần kinh này chỉ dành cho những kẻ bất tài.
Cho dù là tiệc xã giao, anh cũng uống rất ít.
Nói cách khác, có thể để người như anh phải mượn rượu giải sầu thì đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
“Sẽ không phải là thất tình đó chứ?”
Trình Dương không giữ mồm miệng, nói đúng lúc Lục Tấn Uyên đang cúi đầu rót rượu.
Bộp một tiếng chai rượu bị đặt mạnh trên bàn, ánh mắt của Lục Tấn Uyên lạnh lẽo nhìn qua: “Tới muộn lại còn nói nhảm nhiều như vậy?”
Nghe anh nói thế, hai người cũng không dám hỏi gì mà ngồi xuống cùng anh uống rượu.
Một lát sau, rượu tây bày trên bàn đã vơi đi một nửa.
Hai người mặc dù tửu lượng không tệ nhưng cũng không thể chịu được kiểu uống này.
Trình Dương nhìn sắc mặt âm trầm của Lục Tấn Uyên thì nói: “Không phải là liên quan tới cô gái mà cậu mang tới lần trước đấy chứ.
Nghe lời tớ khuyên đi, mượn rượu giải sầu càng sầu thêm.
Có chuyện gì thì cứ nói thẳng trước mặt là xong rồi.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày: “Cái gì mà cô gái? Bà mẹ nó, không phải là em gái nhân viên vệ sinh kia chứ… Lần trước cậu bỏ Yên Nhiên một mình ở nước ngoài, chẳng lẽ cũng là vì cô ta?”
“Uống rượu mà cũng không bịt được mồm của hai người à?”
Sở dĩ Lục Tấn Uyên ra ngoài là vì không muốn nhìn thấy bất kì thứ gì liên quan tới Ôn Ninh.
Không ngờ tới hai người này lại đối chọi với anh, cứ nhắc tới cái tên đó không dứt.
Lời vừa nói ra cũng tương đương với việc ngầm thừa nhận.
Lục Tấn Uyên không có tâm tình tiếp tục say nữa.
Vì một người phụ nữ mà lại dùng cồn để làm tê liệt mình, cách làm này anh vốn luôn khinh thường.
Huống hồ, người này còn phải bội anh.
Ôn Ninh đã dứt khoát rời đi như vậy, chẳng lẽ anh còn muốn lưu luyến không rời?
Đúng là buồn cười.
Ôn Ninh tới nhà mới thì dọn dẹp một phen, thuận tiện còn đi nhà sách mua mấy quyển sách liên quan đến mẹ và bé.
Những ngày này, ở nhà họ Lục cô đều kinh hồn bạt vía nên không có thời gian đi tìm hiểu những chuyện này.
Bây giờ thật vất vả mới ra được ngoài, cũng không có nhiều kiêng dè như trước nữa.
Ôn Ninh mở một quyển sách ra nhìn một hồi, nhưng suy nghĩ trong đầu làm cô khó mà tập trung vào nội dung trên sách.
Cũng không biết hôm nay Lục Tấn Uyên đã trở lại nhà họ Lục chưa.
Có phải anh đã biết chuyện mình rời đi rồi không, cũng không biết liệu anh có vì thế mà tìm tới mình để tính sổ hay không..
Nghĩ đến là Ôn Ninh có chút phiền muộn.
Một đêm này, Ôn Ninh ngủ không ngon lắm.
Mặc dù, ở nhà họ Lục chỉ được nằm chăn đệm ngủ dưới đất, bây giờ coi như thoải mái hơn nhưng cô vẫn có chút không quen.
Lúc rời giường, Ôn Ninh không nhịn được mà khinh bỉ mình một phen.
Chẳng lẽ sống trong cái khổ quen rồi nên thoải mái hưởng thụ thấy không quen.
Đây là cái bệnh gì?
Theo thói quen, Ôn Ninh mở điện thoại nhìn thoáng qua.
Ngoại trừ tin nhắn của Bạch Dịch An bảo cô ở một mình lúc ra ngoài nên cẩn thận một chút thì chẳng còn gì khác.
Ôn Ninh không nhịn được mà nở một nụ cười tự giễu.
Đêm qua, cô còn đang lo lắng lúc Lục Tấn Uyên biết cô rời đi sẽ tức giận như nào.
Bây giờ xem ra, tất cả chỉ là do tự mình đa tình.
Cô chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời của Lục Tấn Uyên, vẫn là một người không được hoan nghênh, đi thì đi thôi chứ ở đâu ra nhiều cái không muốn như vậy.
Chỉ sợ, người đàn ông kia chẳng có chút cảm giác nào cả.
Lục Tấn Uyên ngày đó vừa đau đầu vừa bực bội.
Buổi tối hôm đó uống quá nhiều rượu mạnh nên cho dù là ai cũng cảm thấy đau đầu sau cơn say.
Mà vừa tới công ty, anh lại thấy được những dấu tích mà Ôn Ninh lưu lại nên càng thêm rối rắm.
“Ném hết những thứ này đi!”
An Thần sững sờ: “Cô Ôn, cô ấy…”
Một đoạn thời gian trước, boss còn