“Từ lúc nào mà cô còn học được cái này rồi? Trước kia không biết.”
Lục Tấn Uyên tưởng người tới là Ôn Ninh, nghĩ là cô đã biết sai nên giọng điệu cũng dịu lại hơn.
Trong lòng Lưu Mộng Tuyết âm thầm đắc ý: “Tổng giám đốc Lục, trước đây em có học qua một chút.
Nếu như anh thích thì mỗi ngày em đều tới giúp anh xoa bóp.”
Lục Tấn Uyên bỗng nhiên mở mắt.
Giọng nói này hiển nhiên không phải là người mà anh nghĩ tới.
Gương mặt trước mặt không phải là Ôn Ninh mà là… cái cô Lưu Mộng Tuyết kia?
Lục Tấn Uyên xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy bóng lưng của Ôn Ninh đang nhanh chân rời đi, Trong lúc nhất thời, anh lại có chút nóng nảy.
“Ai bảo cô tùy tiện tới nơi này? Ra ngoài!”
Lục Tấn Uyên bị chơi xỏ thì tức giận đẩy cô ta ra.
Lưu Mộng Tuyết không có chú ý bị ngã xuống đất.
Mông đau đến nỗi không đứng dậy được.
Trên mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng chật vật.
“Tổng… tổng giám đốc, em không cố ý.
Em tới đưa tài liệu, thấy anh có vẻ không thoải mái nên mới…”
Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Tấn Uyên thì khiếp sợ.
Cô ta cho là tất cả đàn ông đều thích những cô gái dịu dàng phục vụ, không ngờ lại thành ra như vậy.
“Ai muốn cô xen vào việc của người khác?” Lục Tấn Uyên ghét nhất là loại người mượn công việc đến để quyến rũ cấp trên: “Công việc là công việc, cô đừng tưởng tôi nể mặt nên mới cho cô vào làm ở đây.
Nếu chuyện này con xảy ra lần nữa thì cô liền cút khỏi đây cho tôi.”
Lưu Mộng Tuyết bị chửi đến ngốc người.
Lục Tấn Uyên thậm chí còn không lưu lại cho cô chút thể diện nào, làm cô mất sạch tôn nghiêm.
“Còn không đi ra? Sau này không được phép bước chân lên tầng này một bước.
Để tôi phát hiện ra thì cô cứ cuốn gói khỏi đây luôn đi.”
Lục Tấn Uyên thấy cô ta thì tâm trạng lại càng bực bội, không khách khí chút nào mà lên tiếng đuổi người.
Lưu Mộng Tuyết đương nhiên không dám dừng lại.
Cô ta còn là lần đầu tiên thấy Lục Tấn Uyên phát cáu nên làm gì còn có tâm tư khác.
Văn kiện cũng quên cầm mà chạy vội ra ngoài.
Anh đi ra ngoài xem thì phát hiện Ôn Ninh đã rời khỏi tầng cao nhất, không biết đã đi nơi nào rồi.
Ôn Ninh sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người cho nên dứt khoát chạy tới tầng thượng để hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Nghĩ tới bộ dạng hưởng thụ vừa rồi của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh hừ lạnh một tiếng.
Đàn ông bà đúng là loại khó tin cậy nhất trên đời.
Cho dù là người như Lục Tấn Uyên cũng không cưỡng lại được sa vào sắc giới.
Chỉ là trong lòng cô không hiểu sao có chút bất an.
Cô vội lắc đầu, cười tự giễu một tiếng.
Bọn họ đã ly hôn, mà cho dù bọn họ vẫn là vợ chồng đi chăng nữa thì chuyện này cũng không đến lượt cô quản.
Cô vẫn là không nên tự đề cao bản thân quá.
Ôn Ninh ngồi trên tầng thượng một lúc thì thấy có chút lạnh.
Cô tính đi xuống, nhưng sợ nhìn thấy cảnh không nên thấy cho nên vòng qua tầng cao nhất.
Không ngời, cô vừa xuống thì đã gặp Lục Tấn Uyên.
“Cô vừa đi đâu?”
Giọng nói của anh bình tĩnh.
Anh vừa mới đuổi Lưu Mộng Tuyết đi, muốn tìm Ôn Ninh nhưng khắp nơi đều chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Ôn Ninh thấy vẻ mặt không vui của anh thì trong lòng suy đoán, chẳng lẽ Lục Tấn Uyên sợ cô thấy được cái gì không nên nhìn rồi ra ngoài nhiều chuyện?
“Yên tâm, tôi rất kín miệng, sẽ không ra ngoài ăn nói lung tung.”
Ôn Ninh lập tức cam đoan.
Cô không có hứng thú xen vào chuyện của hai người.
Chỉ là không hiểu sao nghe lời nói của Lục Tấn Uyên lại cảm thấy khó chịu.
Những lời này của Ôn Ninh cho dù Lục Tấn Uyên không tìm ra chút sơ hở này, nhưng loại cảm giác tốt xấu rõ ràng đáng chết này lại làm cho anh nổi nóng.
“Tôi vừa ny..”
Lục Tấn Uyên còn chưa nói xong đã bị Ôn Ninh ngắt lời.
“Vừa nãy tôi chẳng thấy gì cả.”
Không nên nhìn thì cô sẽ giả vờ là không nhìn thấy.
“Ôn Ninh.” Anh nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Anh vốn muốn giải thích, dựa theo tính cách của anh, trước giờ đều không muốn giải thích với bất kỳ ai cả.
Kết quả, một câu của Ôn Ninh lại giống như tạt một gáo nước lạnh cho anh.
Rõ ràng cô không quan tâm.
Đã thờ ơ như vậy thì anh cần phải nói thêm gì?
Tự mình đa tình không phải là tác phong của anh.
“Vậy nhớ kỹ lời hôm nay cô nói.
Tôi không