Nghĩ vậy, móng tay của Lưu Mộng Tuyết khảm vào lòng bàn tay, lưu lại một dấu vết hằn sâu.
Cô ta lạnh lùng nhìn về phía Ôn Ninh đang trong góc.
Sau khi Lục Tấn Uyên liên hệ với người bên ngoài không lâu thì nhân viên sửa chữa rất nhanh liền tới.
Lục Tấn Uyên bị kẹt trong thang máy đương nhiên không thể chậm trễ, nếu không nhất định sẽ bị trách phạt.
Cho nên, thang may sửa xong cũng mất không bao lâu.
Ánh đèn chậm rãi sáng lên, Lục Tấn Uyên nhìn thoáng qua Ôn Ninh đang đứng ở trong góc.
Có lẽ bởi vì sợ hãi nên sắc mặt của cô trông rất yếu ớt, đôi môi đỏ thắm lúc này cũng tái đi, tay gắt gao che chở phần bụng, biểu cảm rất khẩn trương.
Cô quan tâm đứa bé này như vậy?
Trong lòng Lục Tấn Uyên không hiểu sao thấy bực bội.
Anh nhìn hai người một chút nhưng vẫn duy trì phong độ: “Hai người ra ngoài trước đi.”
Ôn Ninh gật đầu, đang định ra ngoài thì chân lại đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa thì té ngã trên đất.
Lục Tấn Uyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
“Cảm ơn, vừa rồi tôi không thấy đường.”
Ôn Ninh vội nói cảm ơn, có lẽ bởi vì con nên hiện tại cô cái gì cũng sợ.
Dù chỉ là thang máy mất điện cũng làm cô lo lắng không thôi.
Có điều Ôn Ninh cũng có chút kinh ngạc, vậy mà anh lại chủ động đưa tay dìu cô.
Chẳng phải anh ghét cô và đứa bé trong bụng hay sao?
“Tự mình cẩn thận một chút.” Lục Tấn Uyên bực dọc.
Anh chỉ là hành động theo bản năng, chờ tỉnh táo lại mới phát hiện có bao nhiêu kỳ lạ.
Đứa con hoang này có mất đi thì có liên quan gì với anh?
Lưu Mộng Tuyết nhìn sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người thì trong lòng hiểu ra cái gì.
Không muốn nhìn Lục Tấn Uyên đỡ Ôn Ninh nữa, Lưu Mộng Tuyết nở một nụ cười nhiệt tình: “Nếu Ôn Ninh thấy không thoải mái thì để em dìu cô ấy về là được.
Tổng giám đốc, anh đừng lo lắng nữa.”
Nói xong, cô ta liền dìu Ôn Ninh rời khỏi nơi này.
Ôn Ninh có chút kinh ngạc khi thấy Lưu Mộng Tuyết quá nhiệt tình như vậy.
Nhưng vì vừa mới trải qua kinh sợ nên bụng cô có chút đau, cả người đều không thấy dễ chịu, cho nên cũng không từ chối.
“Tôi thấy tổng giám đốc Lục dường như rất quan tâm chị.”
Lưu Mộng Tuyết làm như vô tình mở miệng, đáy lòng không nhịn được mà ghen tuông.
“Không có, chỉ là… Có thể anh ta nhìn thấy sắc mặt tôi khó coi quá, sợ tôi xảy ra chuyện gì thôi.
Dù sao nếu người trong công ty mà có chuyện gì thì truyền ra ngoài cũng không tốt.”
Ôn Ninh vội vàng phủ nhận, sợ sẽ bị người ta hiểu lầm.
Lưu Mộng Tuyết không nói gì, đỡ Ôn Ninh đến một chỗ: “Trước kia tôi có rất nhiều chuyện không hiểu, sau này mong chị chỉ giáo nhiều hơn.”
Ôn Ninh thấy cô ta khách khí thì cũng nhẹ gật đầu.
Từ đó về sau, Lưu Mộng Tuyết không có việc gì thì liền tới tìm Ôn Ninh.
Bởi vì tự Ôn Ninh có thể hiểu được ở chỗ làm việc, cảm giác bị mọi người xa lánh là gì, cho nên rất cố gắng giúp Lưu Mộng Tuyết thích ứng với công việc.
Dù sao, cô ta cũng là một sinh viên nghèo cần phải làm việc ngoài giờ.
Đối với kẻ cũng có tình cảnh chật vật như mình, Ôn Ninh cũng có mấy phần thông cảm.
Hai người nhanh chóng trở nên thân quen.
Thứ sáu, sau khi tan làm, Ôn Ninh đang muốn đi về thì Lưu Mộng Tuyết đột nhiên khoác tay với cô: “Ôn Ninh, gần đây chị giúp đỡ tôi trong công việc rất nhiều.
Tôi cũng không biết phải làm sao để báo đáp.
Cha và mẹ của tôi bảo mời chị về ăn một bữa cơm, không biết hôm nay chị có rảnh không?”
Ôn Ninh do dự một chút.
“Chỉ là một bữa cơm nhà không cần khách sáo đâu.”
Nghe cô ta nói vậy, Ôn Ninh cũng không tiện từ chối, dù sao cũng là tấm lòng của người ta.
“Vậy được rồi, không cần quá phiền phức.”
Ôn Ninh gọi điện thoại cho Lục Tấn Uyên nói rõ tình huống rồi đi theo Lưu Mộng Tuyết đến nhà cô ta.
Nhà họ Lưu vốn có bốn người chen chúc trong một phòng bình dân ở chung cư.
Phòng không lớn, thêm cô thì có hơi chật chội.
Nhưng lại có cảm giác như đang ở nhà, đơn giản mộc mạc làm cô cảm thấy thả lỏng một chút.
Vừa vào cửa, Ôn Ninh liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Vì biết được người đã giúp con gái mình tới nhà làm khách, bọn họ đã sớm chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Anh trai Lưu Mộng Tuyết, Lưu Nguyên Đào nhìn chằm chằm Ôn Ninh một lúc, thẳng cho đến khi