Xe dừng lại, Cố Niệm Niệm đang muốn xuống xe thì Ôn Đình Vực bỗng nhiên gọi cô lại.
Tay đầy cửa xe của Cố Niệm Niệm dùng lại.
“Cố Niệm Niệm, cô có biết hôm nay cô lấy thân phận gì cùng tôi tới không?” Cặp mắt đen sâu thẳm của Ôn Đình Vực nhìn về phía Có Niệm Niệm.
Hô hấp Cố Niệm Niệm cứng lại.
Tuy rằng Lâm Thảo Tình có nói cho cô, cô phải lấy thân phận là vợ của Ôn Đình Vực tới, nhưng đến chính cô cũng không biết nên làm thế nào.
Cô cùng Ôn Đình Vực chỉ là hiệp nghị vợ chồng mà thôi, cô khẳng định không thể lấy thân phận này rồi tự cho là của mình.
“Tôi cũng không biết.” Cố Niệm Niệm có chút hoang mang lắc đầu.
Có lẽ cô căn bản không có thân phận gìm chỉ là Ôn Đình Vực ngại Lâm Thải Tình nên mới mang mình tới.
“Thê tử của tôi.” Ôn Đình Vực bỗng nhiên nói, ngữ khí của anh rất trầm thấp.
Toàn thân Cố Niệm Niệm đều cứng lại.
“Nhớ kỹ,là lấy thân phận này.” Nói xong Ôn Đình Vực cũng xuống xe, sau đó nắm tay Cố Niệm Niệm đi vào.
Dọc đường đi, bước chân Có Niệm Niệm đều lâng lâng, giống như dẫm lên đám mây, chỉ cần không cần thận liền ngã xuống.
Đầu óc cô mơ mơ hồ hồ, trong đầu quanh quản câu nói kia của Ôn Đình Vực.
*Thê tử của tôi.”&p Trời ạ, lúc nam nhân này nói câu đó, hai tròng mắt sâu thẳm thẳng tắp mà nhìn vào mắt cô, thanh âm lại vô cùng dễ nghe, bộ dáng kia quả thực làm cho tim người ta đập nhanh.
Đi theo Ôn Đình Vực, rất nhanh liền tới nhà hàng.
Nhà hàng này vừa nhìn liền biết là vô cùng xa hoa, nếu trước đây Có Niệm Niệm đến noi như thế này chắc chắn sẽ rất dè dặt, nhưng hiện tại tốt xáu gì cô cũng đã cùng Ôn Đình Vực đi qua vài nơi cao cấp, cũng không giống như: trước đây không có kiến thức.
Cố Niệm Niệm tận lực để chính mình không được biểu hiện ra bộ dáng chưa hiểu việc đời, bởi vì cô không muốn để Ôn Đình Vực mắt mặt.
Sau khi tiến vào nhà hàng, mấy người đàn ông liền tiến lên nghênh