Đây là địa chỉ Chu Mỹ Ngọc hẹn.
Cô không biết vì sao Chu Mỹ Ngọc hẹn mình, kỳ thật cô có thể không tới, trước nay cô cũng không nghĩ sau khi đi ra ngoài còn nhìn đến Chu Mỹ Ngọc, vốn dĩ cô tính toán cùng Chu Mỹ Ngọc trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng Chu Mỹ Ngọc nhắc tới ba cô làm lòng cô rầu rĩ.
Còn có vừa rồi lúc Chu Mỹ Ngọc gọi điện cho mình, lần đầu tiên không mắng mình là tiện nhân.
Cố Niệm Niệm biết, trong lòng cô vậy mà lại sinh ra một tia hy vọng xa vời.
Cho dù có bị đối đãi tàn nhẫn thế nào, vẫn hy vọng xa với mẹ mình có ngày sẽ tỉnh ngộ.
Vô luận như thế nào, trong lòng mỗi người đối với mẹ ruột mình vẫn là có một chút chờ đợi đi.
Cho dù Cố Niệm Niệm hận Chu Mỹ Ngọc như vậy cũng không thể ngoại lệ.
Tới công viên, từ xa xa Cố Niệm Niệm liền nhìn thấy thân ảnh thô tráng của Chu Mỹ Ngọc, bà ta đứng ở trung tâm công viên, không kiên nhẫn mà đi tới đi lui.
Cố Niệm Niệm đi qua.
Chu Mỹ Ngọc cũng thấy cô, ánh mất tức khác hiện lên hung ác.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Cố Niệm Niệm bình tĩnh nhìn Chu Mỹ Ngọc.
“Tiện nhân mày nói, chuyện của Xảo Xảo có phải do mày làm không!” Chu Mỹ Ngọc đi lên, đổ ập xuống chính là những lời này.
Hô hấp của Cố Niệm Niệm cứng lại.
Một lát sau bên môi cô lộ ra một _nụ cười nồng đậm chua xót, thì ra là thế này, thì ra Chu Mỹ Ngọc gọi mình tới là vì chuyện của Cố Xảo Xảo.
Cố Niệm Niệm bỗng nhiên phát giác mình quả thực quá buồn cười, thật là quá buồn cười.
Cô vậy mà còn ảo tưởng, cho rằng Chu Mỹ Ngọc gọi điện thoại lần đầu tiên không mắng mình là rốt cuộc đã tỉnh ngộ, bởi vì mình rời khỏi Cố gia lâu như thế, bà ta cuối cùng cũng nhớ tới mình cũng là con gái bà ta.
Cố Niệm Niệm thật muốn cho mình một cái tát.
Ngu ngốc, Cố Niệm Niệm cô chính là một cái đại ngu ngốc.
“Đúng vậy, là tôi làm.” Cố Niệm Niệm trực tiếp nói: “Vậy thì thế nào.”&p “Bat”&p Không cần Cố