Tiếp đó Ôn Đình Vực liền ở bên cạnh Cố Niệm Niệm, thẳng đến buổi tối dì Lý làm xong cơm tối.
Cố Niệm Niệm nhìn bữa tối phong phú lại không có nửa điểm muốn ăn, cô không muốn ăn cơm.
“Ăn không ngon sao?” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm lắc đầu: “Không biết vì sao, chính là không muốn ăn cơm, muốn ăn chút mí sợi gì đó.”&p Ôn Đình Vực lại đứng lên: “Để tôi đến đi.”&pCố Niệm Niệm không dám tin nhìn Ôn Đình Vực.
Cái gì, Ôn Đình Vực đây là muốn đích thân làm mì sợi cho mình sao?
Đường đường là một tổng tài Đế Quốc lại tự mình xuống bếp! Cố Niệm Niệm quả thực cảm thấy không thể tin được.
Chờ Ôn Đình Vực đi tới phòng bếp, Cố Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi dì Lý: “Dì Lý, Ôn Đình Vực thì ra còn từng vào bếp sao?”&p Dì Lý lắc đầu: “Tiên sinh bận như vậy sao có thể tự mình xuống bếp.”&p Trong lòng Cố Niệm Niệm nháy mắt nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng.
Cô nghĩ, hôm nay mình tuy rằng bị Chu Mỹ Ngọc cùng Cố Xảo Xảo đối đãi như vậy, nhưng ít ra ở chỗ này còn có người đối xử tốt với mình, như vậy cô cũng cảm thấy đáng!
Trong quá trình chờ đợi, Cố Niệm Niệm vẫn luôn suy nghĩ, Ôn Đình Vực rốt cuộc sẽ làm cho mình mì sợi thế nào.
Tuy rằng nấu mì rất đơn giản, nhưng đối với người mười ngón tay không dính nước xuân như Ôn Đình Vực mà nói thì hẳn là vẫn có chút khó khăn.
Cô có thể nghĩ đến bộ dáng Ôn Đình Vực hô mưa gọi gió ở thương giới, nhưng là nghĩ không ra bộ dáng Ôn Đình Vực xuống bếp.
Sau khi Ôn Đình Vực đi ra, lúc nhìn đến Ôn Đình Vực cùng thứ anh bưng trên tay, ánh mắt Cố Niệm Niệm hoàn toàn ngừng lại.
Cô thật sự không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy!
Ở trong lòng Cố Niệm Niệm, Ôn Đình Vực vẫn luôn là một nam nhân lạnh lùng sát phạt, cả người anh không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như người trời vậy.
Nhưng giờ phút này trên tay Ôn Đình Vực bưng một bát mì nóng hôi hồi, vậy mà có một hương vị gia