Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, anh bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Nếu anh muốn giúp Cố Niệm Niệm nhổ bỏ cái gai trong lòng, vậy không cần sợ Cố Niệm Niệm đau.
Càng là bệnh nguy kịch, càng phải lấy độc trị độc.
Anh làm bộ không biết chưa chắc đã là giúp Cố Niệm Niệm.
Hô hắp Cố Niệm Niệm trong nháy mắt ngừng lại.
Ban đầu cô cho rằng Ôn Đình Vực không nhìn thấy, lại không nghĩ tới nam nhân này đã thấy được toàn bộ.
“Anh thấy được?” Ngữ khí Cố Niệm Niệm rất thấp, hàm chứa một chút khổ sở.
Nghĩ tới nơi xấu xí đó của mình cứ như vậy bại lộ cho Ôn Đình Vực, trong lòng Cố Niệm Niệm có loại tư vị không nói nên lời.
Chờ cô nói xong mới phát giác câu hỏi của mình là vô nghĩa.
Ôn Đình Vực không thấy được thì còn hỏi cô làm gì!
“Ừm.” Ôn Đình Vực nhưng thật ra lại rất phối hợp với câu hỏi vô nghĩa của Cố Niệm Niệm.
“Chuyện như thế nào?” Ngữ khí Ôn Đình Vực rất nhạt, như là tự thuật một việc thật bình thường.
Anh không có bộ dạng đại kinh tiểu quái ngược lại làm cho Cố Niệm Niệm dàn dần thả lỏng.
“Tôi, kỳ thật tôi cũng không biết là chuyện gì.” Cố Niệm Niệm nhỏ giọng nói.
Cô không lừa Ôn Đình Vực, cô thật sự không biết những vết thương trên mông mình làm sao mà có.
Chỉ nhớ rõ lúc cô tỉnh lại, cảm giác được sau mông là một trận nóng rát đau đớn, ga trải giường tất cả đều là máu tươi đầm đìa, lúc ấy cô sợ tới mức khóc chạy ra ngoài.
Khi đó vẫn ở nhà trệt, hàng xóm cách vách nghe được tiếng khóc của cô liền tới xem, kết quả nhìn đến vét thương trên mông cô thì đều bị chắn kinh.
Trên mông Cố Niệm Niệm tất cả đều là miệng vét thương, hơn nữa vô cùng sâu, thảm không nỡ nhìn.
Hàng xóm tới tìm Chu Mỹ Ngọc, muốn bà ta mang Cố Niệm Niệm tới bệnh viện.
Chu Mỹ Ngọc nhìn cũng không nhìn một cái: “Tiểu hài tử da dày thịt béo, xem cái gì mà xem, tự mình sẽ tốt, đi bệnh viện làm gì để lãng phí tiền!”&p Nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Niệm Niệm: “Tiện nhân, tao cảnh cáo mày, mày tốt nhát ít