Chờ sau khi Ôn Đình Vực đi, Cô Niệm Niệm như thê nào cũng ngủ không được.
Cứ vậy đến lúc rời giường ăn sáng rồi sau đó đến trường học.
Lúc ăn sáng Cố Niệm Niệm không để dì Lý đút, cô phát hiện sau một đêm tay mình tốt lên rất nhiều, tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng có thể nâng lên.
Hôm nay chú định là một ngày gió nổi mây bay, Cố Niệm Niệm tới trường học không bao lâu, một chiếc xe cảnh sát gào thét mà đến.
Cố Xảo Xảo mang theo một đám cảnh sát vọt vào phòng học.
Cố Niệm Niệm đang cùng Tô Nhan nói chuyện phiếm.
Thấy nhiều cảnh sát như thế Tô Nhan khiếp sợ: “Niệm Niệm, có chuyện gì thế, sao lại nhiều cảnh sát như vậy, có có Cố Xảo Xảo này, cô ta sao còn không biết xáu hổ mà quay về.”&p Ánh mắt Cố Niệm Niệm khẽ động.
Cô biết những cảnh sát này tới là có chuyện gì.
Cô một chút cũng không sợ, cho dù nhiều cảnh sát tới như vậy cô cũng không sợ.
Cô chỉ hận chính mình lúc ấy quá mềm lòng, chỉ là xiêu xiêu vẹo vẹo đem chủy thủy làm bị thương bụng của Chu Mỹ Ngọc.
“Cảnh sát, chính là nó, chính là nó ý đồ giết người, các anh mau đem nó bắt đi, phán quyết nó tử hình! Cố Xảo Xảo kêu gào.
Lúc này học sinh trong phòng đều sôi nổi hướng ánh mắt về phía Cố Niệm Niệm.
Thấy Cố Xảo Xảo mang những cảnh sát đó tới là vì Cố Niệm Niệm, Tô Nhan khiếp sợ.
Khuôn mặt cô trắng bệch: “Niệm Niệm, có chuyện gì, rốt cuộc là có chuyện gì?”&p Cố Niệm Niệm đứng lên: “Không có việc gì, chỉ là tớ đâm người ta một dao, không phải rất nặng, cậu yên tâm.”&p Cô vân đạm phong khinh như thế lại càng làm cho Tô Nhan kinh hồn táng đảm.
“Chú cảnh sát, các người đừng bắt Niệm Niệm, khẳng định có hiểu lầm gì đó, Niệm Niệm là một học sinh tốt, khẳng định là có hiểu lầm.” Tô Nhan ở một bên cầu tình cho Cố Niệm Niệm.
Nhưng cảnh sát đều là xử lý theo phép công.
Bọn họ nói với Cố Niệm Niệm: “Cố Niệm Niệm, cô bị nghỉ ngờ