“Đúng vậy, anh nói rất đúng, công việc của tôi xác thật không đơn giản như vậy.
Vậy các người cứ nói chuyện đi, tôi muốn đi lên thư phòng trên lầu bắt đầu thử làm dư luận tạo thế.” Cố Niệm Niệm một bộ dáng trách nhiệm thực trọng đại.
Ôn Đình Vực gạt đầu: “Cô bận đi.”&p Đợi sau khi Cố Niệm Niệm đi, Hà Tham Dật mới nhìn Ôn Đình Vực với vẻ mặt suy tư: “Đình Vực, kỳ thực chuyện này hoàn toàn có thể giao cho người chuyên nghiệp, bọn họ sẽ hiểu được dư luận tạo thế hơn so với vợ cậu.”&p Trong mắt Ôn Đình Vực lộ ra một tia cảm xúc không rõ: “Cô ấy quá nhàn, tìm cho cô ấy chút chuyện để làm.”&p Mắt Hà Tham Dật hiện lên kinh ngạc.
Lý do này, thật đúng là thanh tân thoát tục.
“Đình Vực, cậu là khi nào thì kết hôn, tôi vậy mà cũng không biết, còn có lễ kết hôn cũng không để tôi tham gia?”&p Hà Tham Dật cùng Ôn Địch tương giao đã nhiều năm, lúc ấy bọn họ cùng học đại học ở Mỹ, là bạn tốt cùng trường nhiều năm.
Sau đó Ôn Đình Vực trở lại Trung Quốc phát triển sự nghiệp của mình, mà Hà Tham Dật dấn thân vào ngành luật sư mà anh yêu thích.
Lần này Ôn Đình Vực đặc biệt gọi điện thoại cho anh nhờ: giúp đỡ, vừa lúc Hà Tham Dật về nước thăm người thân, ở không xa thành phố của Ôn Đình Vực, anh lập tức lái xe tới đây.
Lại không nghĩ đến anh để Hà Tham Dật tiếp nhận một án tử như vậy.
Anh đã nhanh chóng điều tra bối cảnh của cô gái tên Tô Hựu Thiến kia, là một thị dân ở tầng chót thành phố này, Hà Tham Dật không cách nào hiểu nổi Ôn Đình Vực sao lại kết bạn với một người ở tầng chót không có khả năng nhận thức đó, càng không hiểu Ôn Đình Vực luôn luôn lạnh lẽo như thế nào sẽ đi quản việc không liên quan tới mình.
Càng khiến anh kinh ngạc chính là, Ôn Đình Vực vậy mà đã kết hôn, hơn nữa người vợ này lại không phải là người mà Hà Tham Dật cho rằng.
Hơn nữa người vợ hiện tại của Ôn Đình Vực thoạt nhìn hình như còn rất nhỏ, hơn nữa hành động cử chỉ cùng nói chuyện hoàn toàn không giống một thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có, cùng với người kia chính là trời đất cách biệt.
Trong lòng Hà Tham Dật dâng lên vô số nghi hoặc.
Ôn Đình Vực nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hà Tham Dật một cái: “Tôi