Con ngươi của anh giống như chứa đựng cả bầu trời sao ngoài cửa sổ, lấp lánh tỏa sáng.
Tâm tư Cố Niệm Niệm xoay chuyển.
Cô cũng không dám nói lấy thân báo đáp nữa, nếu không nam nhân này lại muốn tức giận.
“Tôi nấu mì cho anh ăn được không?” Cố Niệm Niệm nghĩ anh về muộn như vậy thì hẳn là đói bụng, mình liền nấu mì sợi cho anh ăn.
Nghe Cố Niệm Niệm nói vậy, Ôn Đình Vực thật ra có vài phần hứng thú.
Anh hơi hơi gật đầu.
Cố Niệm Niệm tức khắc vui vẻ lên, cô lập tức chạy đến phòng bếp.
Trù nghệ là sở trường của Cố Niệm Niệm, huống chi nấu một bát mì đối với Cố Niệm Niệm mà nói quả thực dễ như: ăn sáng.
Lúc Cố Niệm Niệm nấu mì, Ôn Đình Vực nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp nhìn Cố Niệm Niệm bận rộn.
Nhìn cô một bên ca hát một bên đánh trứng gà, mắt anh nổi lên một vòng gợn sóng.
Trước giờ anh thế nào không phát hiện, nhìn một người xuống bếp lại là việc thú vị như thế.
Rất nhanh, một bát mì thơm ngào ngạt đã ra lò.
Trên mì sợi là hai quả trứng gà, mặt trên còn rải hành, rau thơm cùng dầu vừng, cho dù không ngửi thấy mùi hương chỉ nhìn hình thức cũng đã thực mê người.
“Nào nào, ném thử tay nghề của Có đầu bép đi.” Cố Niệm Niệm bưng bát mì lên bàn ăn.
Ôn Đình Vực ném thử một miếng: “Không tồi.”&p Mì được nấu dẻo dai, nước mì thanh tân thoải mái, xác thật hương vị thượng giai.
Cố Niệm Niệm tức khắc có chút đắc ý: “Tôi đã biết trù nghệ của tôi tốt!”&p Khóe môi Ôn Đình Vực khẽ nhếch, sau đó tiếp tục ăn mì.
Mà lúc này Cố Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực ăn mì thì bụng bỗng nhiên đói.
Càng xấu hổ chính là, bụng Cố Niệm Niệm còn phát ra một ít tiếng động rất nhỏ.
có êm Niệm vội vàng che lại cái bụng, ở trong lòng âm thầm mắng chính mình.
Cố Niệm Niệm, mày cũng quá không biết cố gắng, mày làm mì cho người ta ăn, sao nhìn người ta ăn chính mày cũng đói theo.
Những thanh âm đó không thoát được lỗ