Dù Chu Mỹ Ngọc chưa thấy nhiều sự đời thì cũng có thể nhìn ra người đàn ông trước mặt cả người đều mang khí chất nổi bật, cao quý.
Cậu ta là một kẻ có tiền.
Chu Mỹ Ngọc thầm kết luận.
Nếu cậu ta có thể bỏ ra số tiền như nhà họ Lưu thì gả Cố Niệm Niệm cho cậu ta cũng không sao.
Chu Mỹ Ngọc giơ năm ngón tay: “Năm mươi bạn! Bỏ ra năm mươi vạn sính lễ thì tôi sẽ gả con gái cho cậu.
”
Bà ta hơi thấp thỏm nhìn phản ứng của Ôn Đình Bực, dù sao năm mươi vạn cũng không phải là một con số nhỏ.
Sắc mặt Ôn Đình Vực vẫn như thường, giọng nói buốt giá mang theo ý lạnh: “Tôi sẽ bảo trợ lý đưa cho bà, bây giờ tôi muốn đưa Có Niệm Niệm đi.
”
Người đàn ông này có cả trợ lý! Quả là người có tiền!
Chu Mỹ Ngọc mừng rỡ!
“Mang đi đi, không sao.
” Chũ Mỹ Ngọc khó ném nổi cảm giác hưng phần.
Ôn Đình Vực lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Mỹ Ngọc rồi đi Cố Niệm Niệm đi thẳng.
Độ ấm trong chiếc Aston Martin vừa phải, giúp Cố Niệm Niệm đang rét cả người ấm hơn chút.
Nhưng người cô vẫn hơi run.
Không biết Ôn Đình Vực lấy đâu ra chiếc chăn bông đắp lên thân thể mảnh khảnh của Cố Niệm Niệm.
Nhìn cái đầu nhỏ của cô lộ ra, mặt nhỏ cả bàn tay, đôi mắt có ánh nước, trông ngọt ngào đáng yêu.
“Cảm ơn anh.
” Cố Niệm Niệm nghiêm túc nói.
Dù sao may là ban nãy có Ôn Đình Vực cứu mình, nếu không thì mình có thể thật sự bị Chu Mỹ Ngọc và Cố Bân kéo đi làm cái phẫu thuật vá màng gì đó.
“Không cần cảm ơn.
” Ôn Đình Vực lãnh đạm nói: “Dù sao bà ta kéo em đi làm phẫu thuật cũng tại tôi.
”
Anh quan sát Cố Niệm Niệm một lúc.
Cô gái này rất sạch sẽ.
Bây giờ anh mới phát hiện, đôi mắt cô trong veo,