“Cô biết?” Đôi mắt Ôn Đình Vực càng thêm sâu thẳm.
Cố Niệm Niệm lấy dũng khí nói: “Không ăn qua thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao, trong tổng tài văn đều viết, lúc nữ chính mang thai hoặc không tiện đều giúp tổng tài như thé, tôi đại khái biết làm như thế nào.”
Lại là tổng tài văn!
Ôn Đình Vực kéo kéo khóe môi.
Chẳng qua lúc này anh thật sự không nghĩ được nhiều như thế, trong đầu anh cơ hồ đã lâm vào điên cuồng.
Phòng ngủ trên lầu của Ôn Đình Vực, trong không khí đều tràn ngập ái muội.
Tay Ôn Đình Vực bắt lấy bả vai Cố Niệm Niệm mà hung hăng thở ra.!
Trong lòng Có Niệm Niệm xẹt qua cảm giác khác thường.
Mặt cô ngày càng hồng.
Tim cô cũng đập càng lúc càng nhanh.
Mặt Có Niệm Niệm đỏ giống như tôm luộc, thậm chí toàn thân cũng đỏ bừng vì thẹn.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện như vậy.
Trong lúc đó Ôn Đình Vực còn gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, cùng cô môi răng dây dưa.
Cuối cùng tất cả rốt cuộc cũng kết thúc.
Cố Niệm Niệm muốn xuống giường, cô thật sự quá ngượng ngùng, muốn chạy đến phòng mình hảo hảo bình tính một chút.
Nhưng ngay sau đó Ôn Đình Vực lại thuận tay đem cô ôm vào trong ngực, Có Niệm Niệm tránh thoát không được.
“Tôi, tôi phải về phòng ngủ.” Cố Niệm Niệm đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Chuyện vừa xảy ra giữa cô cùng Ôn Đình Vực thật sự khiến cô không có cách nào nhìn thẳng anh.
*Ở cùng tôi.”