“Đúng thế đúng thế.” Chu Mỹ Ngọc liền cúi đầu khom lưng tiến lên.
Nhà họ Lưu giàu có, Cố Niệm Niệm có tìm ai cũng vậy thôi.
Nhưng Cố Niệm Niệm cũng không còn trong trắng nữa, hy vọng thằng đần ở nhà họ Lưu kia không nhận ra.
“Mang đi cho tôi.” Lưu Tư Ngữ nói.
“Không được dẫn tôi đi!” Cố Niệm Niệm đột nhiên hét lớn.
Trong đầu cô chuyển nhanh.
Mình nhất định phải kéo dài thời gian, nếu bị mang đi thật thì sẽ bị tên đần kia chén sạch, lúc đó thì trễ rồi.
“Người đàn ông của tôi sẽ đến cứu tôi.” Cố Niệm Niệm trừng Lưu Tư Ngữ.
“Người đàn ông của cô sao?” Lưu Tư Ngữ cong môi: “Là gã Hà Thư Thư gì đó sao? Cố cho rằng thằng quỷ nghèo đó có thể đấu với nhà họ Lưu sao?”
“Tất nhiên không phải anh ta, người đàn ông của tôi là Ôn Đình Vực!” Cố Niệm Niệm nói hùng hồn, nhưng trong lòng vẫn có chút xấu hỗ.
Sao Ôn Đình Vực lại có thể là người đàn ông của cô được chứ?
Nhưng vì kéo dài thời gian, da mặt có xá gì?
“Ôn Đình Vực?” Lưu Tư Ngữ không kịp phản ứng.
Chị của Cố niệm Niệm cố gắng khống chế không cười to: “Chồng của em gái tôi là Ôn Đình Vực, là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế YS, Ôn Đình Vực đó nha.”
Nói xong, sắc mặt của Có Bân và Chu Mỹ Ngọc tối sầm lại.
Sao Cố Xảo Xảo lại có thể nói chuyện đầu óc Cố Niệm Niệm không được bình thường ra chứ? Lỡ như nhà họ Lưu không cần con nhỏ này nữa thì sao?
Nhưng sao Cố Xảo Xảo nghĩ được nhiều như vậy? Trước giờ, khiến Cố Niệm Niệm xấu mặt là niềm vui lớn nhất của cô ta.
Lưu Tư Ngữ lần này nghe rõ rồi.
Cô ta cũng chú ý đến phản ứng của Cố Xảo xảo,