“Tô Bạch.”
Ôn Đình Vực gọi Tô Bạch đang ở ghé lái một tiếng.
“Vâng, Ôn tổng.” Tô Bạch hiểu ý Ôn Đình Vực ngay.
Anh ta đưa một tờ chỉ phiếu năm mươi vạn cho Chu Mỹ Ngọc.
Nhìn con số trên tờ chỉ phiếu, Chu Mỹ Ngọc hưng phấn đến suýt té xỉu.
Chiếc Aston Martin lao vụt ra khỏi khu chung cư.
Lưu Tư Ngữ ngơ ra cả nửa ngày.
Cô ta không nghĩ ra tại sao nhân vật như Ôn Đình Vực lại xem trọng Cố Niệm Niệm.
Cô ta muốn phát tiết.
Những nghĩ lại, mấy người này đều là người nhà mẹ đẻ của Cố Niệm Niệm.
Bây giờ cô ta trèo được lên cành cây cao là Ôn Đình Vực.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên!
Lưu Tư Ngữ tức giận bỏ đi.
Sau khi Lưu Tư Ngữ đi, Cố Xảo Xảo vỗ vai Chu Mỹ Ngọc: “Mẹ, đừng có ra vẻ tham tiền vậy.
Con gái mẹ tìm được người có tiền, đừng nói năm mươi vạn này, có là năm trăm vạn con cũng lấy ra được cho mẹ.”
Chu Mỹ Ngọc cất tờ chỉ phiếu đi: “Đúng đúng, Xảo Xảo nhà ta đẹp hơn con đĩ Cố Niệm Niệm kia, chắc chắn sẽ tim được người đàn ông có tiền hơn nó.”
Chuyện ban nãy khiến Chu Mỹ Ngọc biết rằng người đàn ông đó không phải Hà Thư Thư mà là một người đàn ông rất có tiền Về việc có nhiều tiền thế nào? Bà ta không biết.
Cố Xảo Xảo tối sầm mặt.
Có tiền? Có tiền hơn nữa thì qua được Ôn Đình Vực sao? Nghĩ đến việc Cố Niệm Niệm theo được Ôn Đình Vực, Cố Xảo Xảo hận đến mức găm sâu móng tay vào thịt.
“Đi, ba người chúng ta đi ăn một bữa ngon.” Chu