Đùng là cô không phải cô nhóc nữa rồi, Ôn Đình Vực nghĩ.
Anh đã ném qua tư vị của cô nên đương nhiên hiểu điều đó.
Ôn Đình Vực cố gắng không nghĩ đến ký ức kiều diễm đó.
Cố Niệm Niệm không phải loại phụ nữ tính kế để bò lên giường anh, ban đầu không biết nên mới làm vậy với cô.
Bây giờ biết rồi, tất nhiên sẽ không làm.
“Thích không?” Ôn Đình Vực hỏi.
“Thích.” Cố Niệm Niệm gật đầu liên tục: “Rất thích, cảm ơn anh.”
Ôn Đình Vực cười nhạt một tiếng: “Em nên được nhận mà, sau này cho em ở căn hộ này.”
Cố Niệm Niệm mơ mơ màng màng nhận lấy, sự ngờ vực trên mặt dần chuyển thành sợ hãi.
Cái tên Cố Niệm Niệm của cô chình ình trên giấy tờ bất động sản!
“Cái này…” Có Niệm Niệm sợ đến run tay: “Sao lại viết tên tôi?”
“Tặng cho em nên hiển nhiên phải viết tên em rồi.” Ôn Đình Vực đương nhiên nói.
Tặng cô? Cố Niệm Niệm không dám nghĩ đến, căn hộ lớn như vậy mà lại cho cô luôn!
Đây là khu nhà Thang Thần! Sợ rằng tiền lương cả đời của một người bình thường cũng không mua nỗi một căn hộ ở đây, vậy mà cứ thế cho Cố Niệm Niệm cô.
“Không, tôi không nhận được.” Cố Niệm Niệm nói.
Đôi mắt đẹp của Ôn Đình Vực nhìn cô: “Không muốn cũng phải muốn, đồ tôi tặng rồi không có chuyện láy lại.”
Trong giọng nói của anh có ý khiến người khác không thể từ chối.
Cố Niệm Niệm còn muốn nói thêm gì đó, đã bị Ôn Đình Vực cướp lời: “Tôi đi trước, em cứ ở đây đi.
Ngày mai tôi cho người giúp việc đến, em cần gì cứ nói với cô