Cố Niệm Niệm thầm cảm thán.
Không hỗổ là mẹ của Ôn Đình Vực, tuổi tác cũng không nhỏ mà vẫn còn đẹp đến vậy.
“Niệm Niệm.” Giọng Lâm Thải Tình rất ôn hòa.
“Dì.” Trước mặt một người đẹp như thế, không hiểu sao Cố Niệm Niệm lại thấy hơi hồi hộp.
“Còn gọi dì sao?” Lâm Thải Tình sẵng giọng.
Cố Niệm Niệm ngần người.
“Gọi mẹ.” Ôn Đình Vực nói khẽ bên tai cô.
“Mẹ.” Cả cơ mặt Cố Niệm Niệm đều cứng ngắc.
Lâm Thải Tinh càng cười dịu dàng hơn.
Bà nhìn Cố Niệm Niệm từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Bộ dạng như ôm bom ở lần đầu gặp gỡ khiến bà khiếp đảm quá nên bây giờ Cố Niệm Niễm chỉ cần mặc lại như thường thì Lâm Thải Tình đã cảm thấy rất vui và ngạc nhiên.
“Ăn gì đây?” Lâm Thải Tình đẩy thực đơn về phía Cố Niệm Niệm.
“Di… mẹ, mẹ chọn đi.” Cố Niệm Niệm cuống quít đẩy thực đơn về lại.
Lâm Thải Tinh vỗ vỗ tay cô: “Con chọn đi, cô dâu mới vào cửa nên hôm nay để con làm chủ, không cần phải câu nệ.”
R Ngữ khsi của Lâm Thải Tình rất dịu dàng, dễ chịu, khiến Cố Niệm Niệm an tâm hơn.
Cô mở thực đơn ra, cảm thấy bắt đầu choáng váng, hoa mắt.
Toàn bộ đều là tiếng Anh, nhiều quá làm cô đọc không hiểu.
Mặc dù cô học tiếng Anh ở Đại học cũng khá tốt, nhưng từ ngữ trong thực đơn thật sự rất chuyên nghiệp.
Cố Niệm Niệm vô cùng khó xử.
Ôn Đình Vực không đổi sắc mặt nhận lấy thực đơn: “Bò bít tết đi, Niệm Niệm, em muốn chín máy phần?”
Chín mấy phần.
Cố Niệm Niệm đỏ cả mặt.
Đối với một cô gái trẻ, đến nhà hàng Tây ăn bít tết cũng bình thương.
Nhưng Cố Niệm Niệm cô