Chu Mỹ Ngọc vội vàng đi vào một quán cà phê.
Quán cà phê có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc quần áo hoa mỹ.
“Không ngờ con gái bà lại rất xinh đẹp, chẳng tin nổi là bà sinh.
” Lưu Tư Ngữ đáng giá Chu Mỹ Ngọc một lượt từ trên xuống dưới.
Chu Mỹ Ngọc có cách ăn mặc giống phụ nữ trung niên bình thường, mặt to như cái bánh bột mì, eo như thùng phuy, ngũ quan cũng thô.
Thật sự không tưởng tượng nỗi sao bà ta lại có thể sinh ra một cô con gái có da dẻ trắng nõn, dáng vẻ mỹ nhân yêu điệu như Có Niệm Niệm.
Ánh mắt Lưu Tư Ngữ lóe lên, có vẻ suy nghĩ.
Cố Niệm Niệm sao lại không có chút nào giống với mẹ đẻ là Chu Mỹ Ngọc?
Chu Mỹ Ngọc cười lấy lòng: “Cô Lưu, Niệm Niệm nhà tôi dáng dấp phải tốt, néu không thì sao xứng với cậu Lưu được chứ?”
Ánh mắt Lưu Tư Ngữ lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Cái gì mà xứng? Cái nhà rách như nhà bà mà cũng đòi xứng với nhà họ Lưu chúng tôi sao?”
Chu Mỹ Ngọc vội vàng gật đầu, cười nịnh nọt: “Cô Lưu nói đúng, gia đình thấp kém như nhà tôi sao xứng được với nhà họ Lưu giàu sao quyền thế.
Được cậu Lưu để ý là phúc phận của Niệm Niệm.
”
Được vuốt mông ngựa thế này, Lưu Tư Ngữ dễ chịu hơn đôi chút: “Nếu như bụng của Cố Niệm Niệm nhà bà không chịu thua kém ai, có thể sinh được con trai cũng không phải là không thể.
”
Lưu Tư Ngữ trầm ngâm, em trai nhà mình là một thằng đần, không thể môn đăng hộ đối với nhà người ta.
Cố Niệm Niệm tuy có gia cảnh nghèo khổ, nhưng dù sao cũng là mỹ nhân, ủy khuất em trai mình một chút cũng không sao.
Nghe vậy Chu Mỹ Ngọc lại lộ ra vẻ vui mừng.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Lưu Tư Ngữ lấy điện thoại từ túi xách ra, bắm trả lời.
Sau một lúc, cô ta cúp điện thoại, khuôn mặt trang điểm diễm lệ phủ một tầng sương lạnh.
“Chu Mỹ Ngọc, bà dạy con gái tốt đấy!”
Chu Mỹ Ngọc lập tức sợ hãi.
Con nhóc chết tiệt kia không phải đã gây ra tai họa gì rồi chứ!
“Cô ta chạy rồi!” Lưu Tư Ngữ lạnh lùng nói.
Chu Mỹ Ngọc vô cùng sợ hãi!
“Cho bà một cơ hội nữa.
Bà tìm con gái của bà mang về, nếu không thì bà đừng mơ đến dù chỉ một đồng tiền!” Lưu Tư Ngữ hung ác nói xong rồi nghênh ngang bỏ đi.
Chu Mỹ Ngọc tức đến xanh cả mặt.
Tiền tới tay rồi còn