Câu nói không rõ ý này làm tim Cố Xảo Xảo đập thình thịch.
Ôn Đình Vực hỏi như vậy là sao, chẳng lẽ…
Cố Xảo Xảo kìm nén cảm xúc mừng như điên trong lòng: “Nếu Ôn tổng đã cảm thấy gợi cảm, liệu anh có muốn tôi mặc cho anh xem vào buổi tối không?”
Cố Niệm Niệm quả thật muốn ói máu.
Cố Xảo Xảo lại dám trắng trợn quyến rũ Ôn Đình Vực, ở đây có nhiều người như thế, cô ta còn cần mặt mũi hay không.
“Hiện tại các cô còn bao nhiêu hàng tồn kho, ý tôi nói là toàn quốc.
” Ôn Đình Vực bỗng nhiên hỏi nhân viên.
Đây là lần đầu tiên cô nhân viên này nhìn thấy người đàn ông đẹp như vậy, mặt đỏ hồng: “Chắc khoảng trăm bộ, chúng tôi đi theo con đường tỉnh phẩm, hàng chủ lực sẽ không sản xuất quá nhiều, nhưng số lượng cụ thể thì tôi không rõ lắm.
”
“Gọi điện cho nhà máy sản xuất, còn dư lại bao nhiêu tôi mua hết.
” Ôn Đình Vực thản nhiên nói.
Nhân viên nhanh chóng gọi điện, rồi báo nhà khác chuyển hàng đến đây.
Khoảnh khắc này, trái tim của Cố Xảo Xảo luôn ở trong trạng thái cuồng loạn.
Ôn Đình Vực có ý gì? Chẳng lẽ nghe nói cô ta thích nên lập tức muốn tặng tất cả bộ Xuân này cho cô ta?
Nhưng nhiều quá, thật ra Ôn Đình Vực cũng có thể mua thêm mấy kiểu dáng khác cho cô ta mà.
Bên kia đã tính toán giá cả quần áo xong, cô gái thu ngân báo ra một con số.
Giọng của nhân viên không quá lớn, Cố Niệm Niệm cũng không nghe rõ.
Ôn Đình Vực lấy thẻ vàng kim ra đưa cho nhân viên.
“Tất cả đều chuyển đến đây, chỗ khác không mua được đúng không?” Ôn Đình Vực hỏi.
Nhân viên gật đầu: “Tiên