Ôn Đình Vực rũ mắt thì phát hiện ngay hai tay Có Niệm Niệm ôm lấy mình.
Anh cần thận cầm cánh tay Cố Niệm Niệm đặt về lại, tình cờ đối diện khuôn mặt ngủ say của cô.
Bộ dáng Cố Niệm Niệm ngủ thật ngây thơ, cô vốn dĩ lớn lên trông có hơi trẻ con, khi nhắm mắt nét đa tình giữa hai đầu lông mày cũng biến mắt, càng giống đứa trẻ hơn.
Lúc này Cố Niệm Niệm đột nhiên ưỡn người về phía trước, hai tay lần nữa ôm lấy anh.
“Đừng đánh tôi… Cầu xin các người, làm ơn đừng đánh tôi.
Mấy người đều là người xấu!” Trong lúc ngủ mơ Cố Niệm Niệm nỉ non.
Hô hấp của Ôn Đình Vực hơi ngưng lại.
Đừng đánh cô? Ôn Đình Vực nhớ tới người nhà Cố Niệm Niệm, có người mẹ như vậy, nêu bà ta thường xuyên đánh cô cũng không có gì lạ.
Anh vỗ về cánh tay Cố Niệm Niệm để trấn an, mới phát hiện cánh tay cô gầy hết sức.
“Mặt ngứa, thật ngứa.
” Cố Niệm Niệm lại nỉ non tiếp, vươn tay cào lên mặt một phát, trên mặt lập tức xuất hiện một vệt máu mờ mờ.
Hai đầu lông mày Ôn Đình Vực nhảy dựng, cô gái này thật sự quá ngu ngốc.
Anh lấy tay cô ra, Cố Niệm Niệm lại không muốn dừng: “Thật ngứa, ngứa quá.
” Cô nhắm mắt nói.
Da thịt của Cố Niệm Niệm rất non mềm, sờ trong tay hệt như tơ lụa thượng hạng, bóng loáng.
“Không phải… chỗ này…” Cố Niệm Niệm lầm bằm.
Ôn Đình Vực nghe không rõ bèn cúi người xuống: “Cô nói cái gì?”
Cố Niệm Niệm nhíu mày trong lúc mơ màng chuyển đầu.
Cả người Ôn Đình Vực trì độn, cảm nhận cánh môi Cố Niệm Niệm đối diện với mình, chỉ cần bản thân