Cô nghĩ nghĩ thấy cũng phải, mình già mồm cãi láo cái gì đây, chí ít trong lúc còn học đại học cô muốn học tập thật tốt, tranh thủ tìm một công việc tốt sau khi tốt nghiệp.
Dù sao cô rất rõ ràng, thiếu phu nhân của Ôn gia cô không làm được bao nhiêu năm, bởi vì giữa cô và Ôn Đình Vực chỉ là hiệp nghị hôn nhân, bởi vì giữa cô và Ôn Đình Vực căn bản không có tình cảm.
“Không đi thì không đi, có thể hưởng phúc vì sao tôi lại không hưởng chứ, tôi lại không có ngốc.
” Cố Niệm Niệm nói.
Ý cười bên môi Ôn Đình Vực càng sâu, anh đưa cho Cố Niệm Niệm một tắm thẻ vàng: “Tắm thẻ này cô cầm đi, về sau cần tiêu tiền thì cứ dùng.
”
Cố Niệm Niệm không do dự nhận tắm thẻ, thanh âm đề cao vài phần: “Anh nghĩ rằng tôi không dám nhận sao? Tôi nhất định sẽ tiêu hết sạch.
” “Ừm, tiêu hết sạch.
”
Ôn Đình Vực nói: “Nhiệm vụ chính hôm nay của cô chính là hảo hảo tiêu tiền.
”
Nghe được câu này Cố Niệm Niệm rất hưng phấn, đối với phụ nữ mà nói có việc gì càng thống khoái hơn so với tiêu tiền chứ!
Huống hồ còn là một người nghèo như Cố Niệm Niệm.
“Được!” Cố Niệm Niệm đáp ứng một tiếng.
“Hôm qua anh không ngủ, hôm nay đi làm sẽ không ngủ gật đó chứ?” Lúc gần đi Cố Niệm Niệm hỏi.
Ôn Đình Vực từ tốn nói: “Cuộc sống như thế đã thành thói quen, những lúc bận rộn suốt đêm ở công ty cũng có.
”
“A, vậy anh chú ý nghỉ ngơi nha.
” Cố Niệm Niệm khách khí nói, nghĩ tổng tài cũng không dễ làm, muốn cô vài ngày không ngủ, không lột một tầng da của cô thì không thẻ.
“Ừm.
” Ôn Đình Vực nói xong cũng lái xe rời đi.
Cố Niệm Niệm cầm thẻ băn khoăn không biết nên tiêu tiền như thế nào.
Cô phải tiêu thật nhiều tiền mới vơi được cơn giận, ai bảo ngày đó Ôn Đình Vực ức hiếp mình.
Cô gọi cho bạn thân nhất ở đại học của mình là Tô Nhan: “Nhan Nhan đang ở đâu, tớ đang ở gần phố 11, cậu mau tới đây.
”
Tô Nhan mới vừa ngủ dậy, vẻ mặt dại ra: “Làm sao vậy?”
“Tớ mời khách!” Giọng nói Có Niệm Niệm vô cùng phần khích.
Tô Nhan xoạt một cái từ trên giường nhảy dựng lên: “Tớ không nghe lầm chứ, cây vạn tuế cũng sẽ nở hoai”
“Nửa giờ phải đến.
”
“Hai mươi phút liền đến!” Tô Nhan cúp điện thoại xong thì nhanh chóng mặc quần áo.
Trò chuyện xong Có Niệm Niệm lại gọi cho Hà Thư Thư, đáng tiếc Hà Thư Thư vẫn còn đang ở xưởng trà xúc trà, không đến được.
Tô Nhan và Hà Thư Thư chính là hai người bạn tốt của Cố Niệm Niệm ở đại học, bởi vì ba người các cô đều có chung một điểm đặc biệt, nghèo.
Ba người các cô, Cố Niệm Niệm là nghèo nhất, thứ hai là Hà Thư Thư, Tô Nhan gia cảnh bình thường, nhưng cũng không tính là giàu có.
Có Niệm Niệm tìm một tiệm Pizza Hut để đợi Tô Nhan.
Nghĩ một lúc cô lại gửi tin nhắn cho Ôn Đình Vực: “Hôm nay tôi sẽ tiêu vô cùng nhiều, anh sẽ không đau lòng chứ.
”
Chuông điện thoại vang lên rất nhanh, tin nhắn trả lời chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản: “Tùy tiện xài.
”
Ôn Đình Vực nói như vậy Cố Niệm Niệm liền an tâm.
Ừm, tùy tiện xài! Đây chính là Ôn Đình Vực nói!
Cố Niệm Niệm cô hôm nay sẽ tiêu thật nhiều tiền, như vậy mới có thể gỡ bỏ mối hận trong tim cô!
Tô Nhan rất nhanh đã tới, vẻ mặt hưng phần: “Niệm Niệm, thật sự mời tớ ăn cơm sao, oa oa, cây vạn tuế nở hoa rồi.
”
Có Niệm Niệm lấy ra thực đơn, hào khí vạn trượng: “Tùy ý gọi.
”
Hai người gọi pizza và đồ uống hết hơn 300 tệ.
Tô Nhan vẫn còn có chút hoảng: “Niệm Niệm, có phải quá nhiều hay không.
”
“Không nhiều không nhiều.
” Có Niệm Niệm cười híp mắt nói.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô cũng hơi hoảng, chỉ một chút đồ uống cùng pizza liền tiêu hết hơn 300 tệ, trước giờ đều chưa từng có.
Phải biết đối với người bình thường mà